Bố bỏ ra mươi vạn đặt khách tổ chức tôi.

Nhưng trai lại yêu cầu nhường khách ta.

“Tiền anh, ra long trọng thì nở mày nở mặt.”

“Chúng hãy chuẩn bị năm mươi vạn hồi môn ấy.”

Tôi cười nộ, liên quan gì chứ!

Bạn trai tỏ khó chịu, “Em đừng hẹp bố bỏ mươi vạn nữa đi.”

Tôi lập tức hủy đặt chỗ, đồng thời gọi điện công ty yêu cầu khôi mức ban trai.

có năng hãy tự địa đi.

1

Tháng sau đứng trước thử cưới.

Bạn trai đột nhiên với tôi: “Tiểu sắp hôn ấy thích khách bố đặt đó.”

Tôi nghĩ nhiều, theo phản xạ đáp lại: “Vậy với quản khách sạn, giúp ấy đặt trước.”

Nhưng gì, tưởng chuyện bất giọng lại lên.

“Chúng gái, phải tạo diện ấy, dù thiếu đó, hãy nhường địa ấy đi.”

Tôi nhìn ta, thoáng nghi mình nghe nhầm.

im lặng, tiếp “Tiểu số khổ, bố mẹ mất sớm, may mắn hôn, giúp hơn.”

Tôi “Đó bố nhờ chọn kỹ, lỡ mất phải tính lại Nếu dùng địa điểm, quản giá ấy.”

hài lòng: “Dù thiệp mời tiệc chưa gửi đi, hôn muộn vài sao. Nhà trai Tiểu có mặt, coi ấy, phải Tiểu ra diện.”

Tôi cười nộ trước thái độ ngang nhiên ta: “Cô ấy phải em, phải nhường địa rạng danh ấy?”

Mặt đầy đồng tình: “Em sau này hôn rồi một nhà, Tiểu đương nhiên em, địa ấy nên.”

Tôi nhìn vào gương.

Tôi mặc chiếc đặt riêng nước ngoài, đẹp.

Nhưng tổ chức nữa.

2

vẫn cố tôi: “Thư Doanh, dù bố hãy bỏ mươi vạn đặt địa khác. Tiểu khác, ấy đ/ộc nơi nương tựa.”

“Chúng hãy chuẩn bị năm mươi vạn hồi môn, vậy trai mới coi trọng Tiểu Nhã.”

Trần Tiểu nhỏ bố mẹ qu/a đ/ời t/ai n/ạn được mẹ cậu mợ nhận nuôi, lớn lên Nguyên.

Tôi từng gặp Trần Tiểu một lần, trông có yếu đuối.

Tôi thích ta.

quan ta, sợ chịu thiệt thòi nào.

Trước nghĩ sau khi lại.

Nhưng giờ, thái độ đương nhiên này Nguyên.

Tôi thèm đáp, trực tiếp vào thử đồ gần lại quần áo thường.

vẫn nhải: “An Doanh, đừng ngang tổ chức sau, nhưng Tiểu chỉ có một lần.”

Tôi lạnh lùng ta: “Em lại liên quan gì em, n/ợ ta, đừng lấy nhân tình.”

Nói lấy túi tay nhân viên cạnh, định rời đi.

Nhân viên biết thân tôi, với tác phong chuyên nghiệp, gì nhưng nhìn tế.

chịu nổi xung quanh, cảm diện, tức gi/ận với tôi: “An Doanh, nếu nghĩ cần thiết tổ chức nữa.”

Tôi nhướng mày, lại nhìn ta: “Anh đe dọa sao?”

Tôi khỏi nghi ngờ, thời gian có phải đã quá tốt với khiến ảo tưởng rằng dễ bị kh/ống ch/ế.

Anh lạnh, đã nhẫn nhịn lâu, chịu nổi: “An Doanh, tính cách tiểu thư sửa ngoài còn đàn ông chịu được em?”

Tôi cười lạnh: “Vậy trước nhẫn nhịn sao?”

gì, nhưng ràng lên: Em biết tốt rồi.

3

Tôi các cụ trong hội đồng quản trị công ty luôn giới thiệu đối tôi.

Nói thẳng ra cài cạnh tôi.

Tôi sớm muộn hôn, thà tự tìm một dễ kiểm soát.

tôi, gia đình đơn giản, mẹ công nhân viên chức bình thường, dính dáng các thế trong tập đoàn.

Cộng ổn, có khí chất giả, tính cách mạnh mẽ, khá chiều tôi.

Tôi một thời gian rồi định hôn.

tình cảm tin, chỉ tìm đối hôn phù hợp, đẹp mũi thôi.

Sau khi x/á/c định qu/an với mỗi bận rảnh quan ta, nhờ trợ tặng quà ta.

Quà giá trị nhỏ, vậy nghĩ quan ta, lười thích.

Nhưng ngờ, sắp lại đưa ra yêu cầu vậy.

Biểu cảm tự tin, rằng nhất định bộ.

Tôi buồn cười, nhìn chân.

Nói thật, ngoài tạm được, khá nghe có bất kỳ ưu khác.

Mà giờ, cả ưu nghe lời còn.

đàn ông số, này được thì đổi khác.

Tôi cười khẽ: “Được, vậy đừng hôn nữa.”

Mặt đờ ra, định bộ, vẫn cố: “An Doanh, đừng có h/ận.”

Tôi nhìn ta, rồi nhanh chóng rời mắt, chỉ nh/ục nh/ã: “Anh tưởng hàng tốt sao?”

Nói theo hướng dẫn nhân viên rời cửa hàng cưới.

Ngồi trong tài xế đi ngay, cần quan Nguyên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm