5
Chu Tố Hồi hẳn là đã coi thường chứng m/ù mặt của ta. Hắn gi/ận đến gân xanh nổi lên ở thái dương, còn ta ngắm nghía khuôn mặt hắn, đôi mắt chỉ còn nét ngơ ngác.
"Ngươi nói ngươi là phu quân ta, lẽ nào cứ thế mà tin?"
Ta ra sức giãy giụa trong tay Chu Tố Hồi, thế nhưng lực hắn ngày càng siết ch/ặt, mang theo khí thế không chịu buông tha.
Thấy ta tỏ rõ thái độ bài xích kẻ nam nhân áo đen, Trần Kỳ Niên đưa tay đẩy Chu Tố Hồi, giải c/ứu ta khỏi tay hắn rồi che chắn trước người ta.
"Y Thủy đã nói nàng không quen biết ngươi."
"Phu quân của nàng chỉ có mỗi ta, còn phu nhân của ta cũng chỉ có thể là nàng."
Dáng vẻ đường đường chính chính tuyên bố chủ quyền của Trần Kỳ Niên khiến Chu Tố Hồi tức gi/ận đến phát cười.
"Cư/ớp vợ người khác, ngươi không sợ ta tố cáo lên quan phủ sao?"
Trần Kỳ Niên nắm ch/ặt tay ta sau lưng:
"Ngươi cứ việc tố cáo, nhưng đừng hòng cư/ớp Y Thủy khỏi ta."
Trần Kỳ Niên vốn là kẻ khiêm tốn hiền lành, thế nhưng khi bảo vệ ta lại tỏ ra cứng rắn khác thường. Tựa hồ ta đã trở thành nguyên tắc bất di bất dịch của chàng.
Nhưng Chu Tố Hồi lại là loại người gặp mạnh thì mạnh hơn, gặp cứng thì cứng hơn.
"Tiểu nhân vô sỉ, rõ ràng là ngươi muốn cư/ớp nàng khỏi ta!"
Chu Tố Hồi rút đ/ao ki/ếm, định động thủ với Trần Kỳ Niên. Trần Kỳ Niên không mang theo binh khí, nhặt cành trúc đối chiêu.
Hai người đều là người võ công cao cường, từng nếm mật nằm gai nơi sa trường. Chẳng ai là kẻ múa may hoa quyền, hư trương thanh thế.
Thế nhưng cành trúc của Trần Kỳ Niên sao địch nổi đ/ao lớn của Chu Tố Hồi. Khi lưỡi đ/ao sắp rạ/ch qua cánh tay Trần Kỳ Niên, m/áu tóe b/ắn đầy mặt ta.
Trần Kỳ Niên thấy mặt ta dính m/áu, hoảng hốt mất tập trung. Lưỡi đ/ao của Chu Tố Hồi chỉ còn cách miện môn Trần Kỳ Niên nửa tấc.
Ta xông ra đẩy mạnh Chu Tố Hồi. Một cái đẩy này trúng ngay vết thương trên vai hắn. Chu Tố Hồi lùi ba bước, tay ôm vai quỳ sụp xuống đất, đ/au đớn đến nỗi mặt mày méo mó.