Khi bụng sinh non, rơi bạn thân thiết, chỉ vì ấy có dấu sinh non.
Thế rồi, chào đời phải khoa nhi sinh.
Anh ấy tôi: vẫn sống phải không? suýt nữa thì cả lẫn con."
Sau này, và của bạn cùng bị kẹt lửa.
Giang chút do dự chọn c/ứu của trước.
Vậy bị ngọn lửa th/iêu sống.
Mở mắt lần trở về đúng lửa.
1
"Mẹ ơi, chơi Hằng nhé!"
Hình ảnh đáng của Chiêu đứng trước vẫy tay chào.
Mọi thứ trước mắt kéo trở về ngọn lửa tàn nuốt chửng tôi.
Tôi mất mãi mãi.
Nỗi x/é nghẹt tới, ôm lấy thân r/un r/ẩy.
"Con yêu, đừng xa mẹ, xin con..."
Bàn tay của Chiêu nhẹ giọng nói ngây thơ mang sức mạnh ủi.
"Mẹ làm sao thế?"
"Con nhà mẹ."
"Mẹ đừng khóc, sẽ bao xa đâu."
...
Mọi thứ sao mà chân thực thế.
Tôi tái sinh.
Trời cao thương xót, trở về trước xảy Chiêu.
"Chiêu Chiêu!"
Hằng Hằng, của Tô Tuyết, gọi Chiêu cổng.
Tôi ôm bừng ch/áy ngọn lửa.
Kiếp trước này, Hằng rủ Chiêu ý, nào ngờ cậu dẫn Chiêu nghịch lửa.
Khi lửa bùng Hằng thẳng thừng rơi đ/ộc lửa.
Sau đó, liều mình xông đám ch/áy.
Nhưng được đưa phải của chúng tôi.
Mà là Hằng, của Tô Tuyết!
Lòng c/ăm h/ận trào dâng tim tôi.
Tôi liếc lầu trên.
Giang đang thư phòng.
Tôi khẽ nói Chiêu: bảo Hằng, sẽ nhà mẹ."
Chiêu gật đầu cửa: Hằng ơi, chơi đâu, nhà mẹ."
"Vậy kệ nhé, một mình đây."
Chiêu tục tôi: "Mẹ đỡ chưa? chăm sóc nhé."
Tôi ôm dòng nước ấm và sức mạnh vô tận tim.
Con của đang cạnh.
Chứ trước, thấy thành một th* th/ể ch/áy đen 💀.
Một yên lặng đó.
Tôi xuống đất, nát lòng.
Lúc ước gì thay con.
Nhưng thì sao?
2
Người cha của lúc này ôm Tô và Hằng, họ là gia đình thật sự.
Tôi đi/ên h/ận tận xươ/ng, tới đẩy họ ra.
"Giang Tự, rồi! Chiêu rồi, đang làm gì Sao c/ứu Chiêu? Nó là của mà!"
Giang nhận sự hiện diện của khuôn đen vì lộ chút qua, mắt đen kịt sắt thép.
"Chiếu Nguyệt, sống lại, có lẽ... Chiêu và chúng có phận."
Con ch*t, chỉ buồn một thôi sao?
Tôi giơ tay t/át một cái thật mạnh.
"Giang Tự, đáng lẽ là anh!"
Hằng khóc "oà".
Giang nhíu mày, quát m/ắng tôi: "Lâm Chiếu Nguyệt, làm Hằng sợ rồi."
Những lời bàn tán xung văng vẳng tai.
"Con mà chẳng phản ứng gì?"
"Xem tình thế này, Hằng là chứ."
...
Tôi trừng mắt Tự.
Giang lạnh lùng Hằng bước vội.
Vừa ủi: "Hằng đừng sợ."
Tô ngoảnh theo Tự, rồi quay cười lạnh.
Cô cúi tai thì thầm: mấy nói đúng đấy."
"Hoài quan Hằng thế, bao năm rồi, Lâm Chiếu Nguyệt, nghi ngờ điều gì sao?"
"Đúng là ngốc."
"Con tốt, dọn chỗ Hằng rồi, bởi vì..."
"Hằng cần bố mà."
"Con hưởng tình phụ tử năm, lúc trả phần thuộc về Hằng rồi, là n/ợ của Hằng."
"Ngọn lửa là do bảo Hằng đ/ốt, dặn thằng đ/ốt thì ngay, n/ợ phải đòi công bằng nó!"
Bao năm qua, thực sự nghi ngờ.
Thì chính Tô nói sự thật.
Nhìn cười đắc của Tô Tuyết, c/ăm h/ận dâng trào.
Tôi chứng cảm.
Còn luôn Tô và Hằng.
Tôi muốn ch*t, muốn tìm Chiêu.
Nhưng thế.
Thế nên, gọi Tự, bảo về nhà.
Và bắt dẫn theo cả Tô lẫn Hằng.
Tôi nói muốn nói rõ ràng họ, thúc tất cả.
Cả ba họ đều đến.
Tôi khóa cửa, kích n/ổ bình ga.
Ngọn lửa bùng ch/áy dữ dội.
Tôi nghe tiếng hét thảm thiết của họ, cười.
Chiêu trả th/ù rồi.
Cứ họ lấy mà tạ tội con.
3
Tô có lẽ chỉ bảo Hằng nghịch chứ trực nói đ/ốt gi*t Chiêu.
Nên Chiêu theo cậu ta, bản thân Hằng vẫn đi.
Trẻ đứa nào thích nghịch lửa nghịch nước.
Chỗ ch/áy là một gara khu chúng tôi.
Tôi giao Chiêu chị Lý, bước sân, mắt rõ ràng Hằng gara.
Chẳng mấy chốc: tiếng "bùm" vang ngọn lửa bùng ch/áy theo.
Lần này, Hằng sẽ sao?
Kiếp trước chính quái này đ/ốt tôi.
Tôi quan luật bảo vệ thành niên, kẻ nào hại thì phải ch*t.
"Trời ơi! Ch/áy rồi à?" Tô nhà "Chiếu Nguyệt, đứng thế thôi sao? c/ứu lửa chứ."
Tôi mắt khỏi gara, quay sang Tô đứng bên.