Tuổi thanh xuân tươi đẹp ấy, tôi chưa từng được sống lấy một ngày.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt, tôi khóc rất lâu, như trút hết những giọt nước mắt không dám rơi từ kiếp trước vào kiếp này.

Hóa ra chỉ khi làm m/a, tôi mới dám khóc thảm thiết như vậy.

20

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp. Tiểu Bảo vẫy tay chào bạn bè rồi đi về hướng ký túc xá. Tôi theo chân em, nhìn em thở phào vì lạnh, dậm chân, rồi bật chạy. Tôi cũng chạy theo, từng bước song hành với em dưới ánh đèn đường.

Như thuở ấu thơ.

Chúng tôi là chị em song sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ cách nhau 2 phút. Tôi là chị, em là đứa em ruột thịt.

Tôi nhớ em da diết.

Nhìn gương mặt ngủ vẹn trong chăn của Tiểu Bảo, tôi muốn hỏi: Em có nhớ chị không? Liệu em có nhớ chị chút nào không?

Em ngủ say, chẳng thể trả lời.

Ôi thật tốt biết bao! Em gái tôi đã 14 tuổi, không còn là tấm ảnh lạnh lẽo trên cao nữa. Em cao hơn tôi, hoạt bát hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi gấp bội.

Thật hạnh phúc khi em còn sống.

Tôi gh/en tị với em.

Gh/en tị đến mức nếu quay ngược thời gian, tôi sẽ hóa gió cuồ/ng, mưa dữ để ngăn em lại.

"Tiểu Bảo, đừng về nhà.

Đừng bao giờ trở về."

21

Cái lạnh hành hạ khiến Tiểu Bảo không chịu nổi. Vừa tan học thứ Sáu, em chạy ù về nhà để lấy thêm quần áo ấm.

Những lời xì xào của hàng xóm đón đầu em khi vừa vào khu tập thể.

"Hóa ra dưới tảng đ/á năm xưa ch/ôn cả hai đứa trẻ. C/ứu đứa này thì đứa kia phải ch*t, mạng đổi mạng."

"Nghe mà đ/au lòng, con nào cũng là ruột thịt, làm mẹ sao chọn nổi?"

"Bà tôi bảo Mỹ Phương số khổ lắm."

Tiểu Bảo dừng bước. Em ngẫm nghĩ giây lát rồi bật cười như nghe chuyện cười: "Các bác nói gì cơ? Mạng đổi mạng? Ý nói cháu sống được là nhờ chị cháu hi sinh?"

Em cười lớn: "Làm gì có chuyện đó. Mẹ cháu nói rõ ràng chị cháu bị vùi sâu không đào được, còn cháu nằm chỗ nông nên được c/ứu."

Cả khu phố chìm vào im lặng. Bà Trương quay đầu lại, mái tóc đã điểm bạc, nếp nhăn chùng xuống khi mở miệng:

"Mẹ cháu nói dối đấy."

Tôi lao tới định bịt miệng bà nhưng cơ thể trong suốt xuyên qua vô h/ồn.

Tiểu Bảo đứng hình, quay người chạy vụt lên lầu. Em chạy, chạy không ngừng, hơi thở gấp gáp.

Những lời đ/ộc địa đeo bám:

"Mẹ em lừa dối em.

Em và chị em cùng dưới một tảng đ/á.

Mẹ em đã chọn em.

Mạng sống này em mắc n/ợ chị em.

Em thật bất hiếu."

Tiếng vang ấy không dứt.

Cánh cửa bật mở. Mẹ em đang chắp tay quỳ trước di ảnh tôi và bố, thành kính thắp hương.

Một tiếng thét chói tai x/é toang không gian tĩnh lặng của tòa nhà ống cũ.

Tiểu Bảo phát đi/ên.

22

Mọi người đều cho rằng Tiểu Bảo đã ngoan ngoãn hơn, đặc biệt là bà Trương không ngừng khen ngợi:

"Cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết thương mẹ rồi. Không cãi lời nữa, nói năng nhỏ nhẹ lễ phép. Nghe nói học hành chăm chỉ lắm, sau này có tương lai thì Mỹ Phương mới đỡ khổ. Số phận người đàn bà ấy đắng cay quá."

"Đúng vậy." Mọi người xung quanh đồng thanh.

Tôi đứng dưới chân nhà ngước nhìn căn phòng từng thắp đèn đêm trong kiếp trước, giờ cũng rực ánh sáng.

Kể từ hôm đó, Tiểu Bảo dọn về nhà. Em trở nên trầm mặc, ít nói, không còn cười đùa với bạn bè. Em đi học về là lẳng lặng thắp hương, làm bài tập, ôn bài. Đèn phòng sáng đến khuya, cửa phòng mở thâu đêm.

Giống hệt tôi ngày xưa.

Tất cả đều nghĩ Tiểu Bảo ngoan ngoãn, chỉ riêng tôi biết em đã đi/ên rồi.

23

Kết quả học của Tiểu Bảo khá lên nhưng vẫn xa vời kỳ vọng của mẹ. Em mặc bộ đồ mỏng manh quỳ trước bàn thờ, hứng chịu những trận đò/n.

Co ro, cúi gằm mặt.

"Nếu không vì mày, tao đã theo bố mày và chị mày xuống suối vàng rồi.

Đại Bảo ơi, mẹ biết lỗi rồi. Con dẫn mẹ đi theo con đi."

Tiểu Bảo vẫn cúi đầu. Người sống sao đọ được với kẻ ch*t. Em mãi thua người chị đã khuất, thua bóng m/a trong tưởng tượng của mẹ.

Em không thể trách mẹ.

Bởi kẻ sống sót là em. Tồn tại đã là tội lỗi.

Những chiếc roj quất xuống lưng em. Nước mắt rơi lã chã trên nền nhà.

Tôi lao đến đỡ đò/n nhưng roj xuyên qua hư ảo, đ/ập thẳng vào thân thể em.

Tôi khóc nấc: "Tiểu Bảo, phản kháng đi! Chạy đi! Hãy nói cho mọi người biết bà ấy đi/ên rồi!"

Đột nhiên, em ngẩng lên. Ánh mắt em xuyên qua tấm ảnh, gặp ánh mắt tôi.

Hai chị em như xuyên không gian thời gian, đối diện trong định mệnh trùng phùng.

Tôi chợt hiểu phải làm gì. Đứng dậy, vung tay hết sức.

Gió đông lồng lộng thổi tạt khói hương, làm rơi tấm di ảnh trên tường.

Cú rơi chát chúa.

Mẹ dừng tay, quay lại kinh ngạc.

Cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Tiểu Bảo bật cười trong nước mắt, chỉ tay vào mẹ:

"Mẹ là kẻ gi*t người!"

Rồi em lao về phía cửa sổ. Tôi ôm ch/ặt lấy em, cảm nhận hơi ấm cuối cùng trước khi cùng nhau rơi xuống.

Bùm!

Tiếng va đ/ập dội lên trong đêm.

Tiếng thét x/é lòng vang lên: "Tiểu Bảo!!!"

Em nằm trên nền đất, m/áu loang dần. Em nhìn tôi - em đã thấy tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm