Cái hệ thống đáng ch*t kia bỏ chạy giữa chừng rồi.
"Chủ nhân, ngài gọi tiểu nhân?"
Ta khó tin lắng nghe giọng nói đột ngột vang lên của hệ thống, hai nắm tay siết ch/ặt, "C/ứu lấy Ly Trạm."
"Chủ nhân, tiểu nhân biệt tích lâu như vậy, ngài chẳng thèm hỏi han một câu. Vừa trở về đã bắt ta làm việc ngay, như vậy có đúng lẽ không?"
Ta nén cơn xung động muốn đ/ập ch*t thứ vô dụng này, "Im ngay! Thêm một lời nữa, lão tử cho n/ổ tung trạm hệ thống của các ngươi. Đối tượng công lược đã ch*t rồi, ngươi còn lải nhải, muốn ch*t à?"
Ta đ/au lòng đến nghẹt thở, tại sao không phải ta ch*t? Sao lại là Ly Trạm đi trước?
"Này này, chủ nhân, ngài bình tĩnh chút. Con rắn này không ch*t được, nó đâu phải rắn tầm thường. Nó là rồng. Với lại, lần này tiểu nhân trở về là để báo tin, có lẽ ngài phải ở lại thế giới này vĩnh viễn rồi. Trạm hệ thống bị vật thể lạ xâm nhập, ngoại trừ ngài ra, thông tin những người công lược khác vẫn còn. Riêng ngài... tất cả dữ liệu đều biến mất."
Ta chưa kịp hiểu ý tứ, hệ thống đã lần nữa biến mất. Từ trên trời rơi xuống một mảnh giấy, bốn chữ lớn hiện lên: "Vĩnh biệt".
Ch*t ti/ệt! Thằng chó hệ thống này định bỏ trốn thật sao?
Ta cẩn thận bồng con rắn đen trở về túp lều không mái, đặt nó lên chiếc giường tre mới đan. Thân thể nó lạnh ngắt, cứng đờ. Ta bất lực ngồi phịch xuống đất, toàn thân lạnh buốt như có thứ gì trọng yếu bị rút khỏi cơ thể.
"Tộc trưởng, ngài vẫn không chịu thừa nhận sao?"
Huyền Diệp đột nhiên xuất hiện, nhưng ta chẳng buồn để ý.
"Tộc trưởng, có chuyện tiểu nhân nghĩ nên nói rõ, không thì thằng nhóc Ly Trạm này đến ch*t cũng không hé răng nửa lời."
Nghe liên quan đến Ly Trạm, ta mới ngẩng đầu lên.
Huyền Diệp ngồi cách ta năm bước, thong thả kể:
"Lần trước tiểu nhân và Ly Trạm đ/á/nh nhau, là do nó yêu cầu diễn kịch cho ngài xem. Ngài mắc chứng bệ/nh quái á/c, không thể tiếp xúc không khí, chỉ cần hít thở bình thường là phát đi/ên. Ly Trạm đành nh/ốt ngài trong phòng kính."
"Trong người ngài có đ/ộc, chỉ có thể dùng thân thể rồng của Ly Trạm để pha loãng. Vì thế nó mới ép ngài... làm những chuyện đó. Sau mỗi lần như vậy, ra khỏi phòng kính là nó trốn vào góc tối khóc, uống rư/ợu cho say rồi lấy d/ao cứa lên người, tự trừng ph/ạt mình."
"Nó từng thử đối xử tử tế với ngài, nhưng ngài lại phát đi/ên. Nó nói với ta rằng luôn nghe thấy ngài nói chuyện với thứ gọi là hệ thống - thứ đã đầu đ/ộc ngài, gắn khối sắt trong đầu. Bảo rằng nếu không công lược được nó, ngài sẽ ch*t. Thế là nó đành giả vờ đ/ộc á/c, bi/ến th/ái để ngài công lược, c/ứu rỗi nó."
"Nó muốn giải thoát cho ngài khỏi hệ thống, dùng toàn bộ tu vi, linh khí cùng m/áu thịt đổi lấy thứ gì đó. Không rõ là gì, nhưng nó dùng thứ ấy phá hủy trạm hệ thống, thu hồi thông tin của ngài. Từ nay ngài không còn bị kiểm soát nữa."
"Nhưng bản thân Ly Trạm trọng thương, suýt nữa thì h/ồn phi phách tán. Nó bảo muốn để lại cho ngài chút ký ức đẹp, nên mới nhờ ta diễn trò ấy, thuận tiện hóa thành tiểu hắc xà."
"Còn ngài, vì nó đã đổi m/áu với ngài nên không còn sợ không khí. Nhưng cách đổi m/áu thế nào, nó bảo là tà thuật không tiện nói."
"Tộc trưởng, Ly Trạm thực lòng yêu ngài. Ngài cũng quan tâm nó lắm phải không? Nó sắp ch*t rồi, ngài nói một câu yêu nó thì sao? Nó hy sinh nhiều thế, ngài nói một lời thôi mà."
Ta từ từ ngẩng mặt: "Sao ngươi không sớm nói?"
Huyền Diệp khịt mũi nhìn con rắn trên giường: "Ngài tưởng tiểu nhân dám nói ư? Con rắn ngài nuôi đâu phải hạng tầm thường, vẫy đuôi cái là ta tan xươ/ng. Tộc trưởng, đây là linh dược cổ xưa, ngài cho nó uống thử xem. Bên núi Xà đang đ/á/nh nhau với m/a tộc, tiểu nhân xin cáo lui."
Ta nhận lấy linh dược, nhai nhỏ rồi từng chút đút vào miệng tiểu hắc xà.
"Ly Trạm, thực ra ta cũng yêu ngươi. Chỉ vì là ngươi, nên mới để ngươi b/ắt n/ạt. Ngươi mau tỉnh lại, chúng ta tìm chốn non xanh nước biếc, cùng nhau an hưởng tuổi già."
Tiểu hắc xà lập tức hóa thành hình người. Ly Trạm ôm ch/ặt lấy ta:
"Tốt quá! A Châu, đường truy thê của ta rốt cuộc thành công rồi nhỉ?"
Ta có cảm giác bị lừa, nhưng khóe miệng vẫn gi/ật giật.
"Ừ, miễn ngươi không ch*t, chúng ta cùng nhau sống tốt."