Học kỳ cuối năm lớp 12, mẹ nói tình ổn định, thì sắp thi đại học. Để làm hưởng mẹ quyết định đưa Nam Thành bệ/nh một năm.
Tôi hiểu thực chất sợ làm mà vì sự hiện luôn hưởng em.
Bởi ở nhà, luôn thích quấn quýt bên nhớ rõ ai, vẫn thức thân thiết. Bố mẹ muốn tiếp xúc nhiều tôi.
Tôi lặng gật đầu đồng ý.
Tôi mình giờ chọn, và chấp nhận đó.
Nhưng hôm đó, cô ruột ngột xuất Sau 8 gặp cô.
Cô vẫn xinh đẹp và thanh như nhìn đỏ nói cao lớn và xinh xắn hơn.
Cô nhiều quà cả hai chị bảo đồ cô m/ua chuyến du vòng quanh thế giới. Khi chúng mở cô cùng mẹ phòng sách.
Tôi nghe tiếng cãi vọ.
09
Suốt năm mẹ và rời đi, họ lần nào.
Thỉnh thoảng lướt vài thái mẹ - những bức cả đi bơi, công viên giải trí, tham hoạt động đình.
Đó cuộc từng nếm trải.
Họ mặc đồ giống nhau, cười tươi ống kính. khỏe hơn nhiều.
Nhìn những bức ảnh, lén khóc thít dưới chăn.
Tôi chịu nhiều thiệt thòi, so sánh, nhưng lòng vẫn ngừng tị.
Từ nhà, mẹ giờ tham dự họp phụ huynh Họ luôn bận rộn, bận mức thời gian đồng hành cùng thành.
Nhưng gái, họ hạn kiên nhẫn.
Người nói so sánh kẻ tr/ộm hạnh nhưng làm sao thể lòng đối chiếu?
Chẳng lẽ họ sao?
Đôi lúc tự hỏi, nếu ngày b/ắt c/óc liệu mẹ đi/ên ki/ếm? Có dìu thành lần nữa không?
Tôi tự nhủ chắc chắn có.
Nhưng thực sự không?
Tôi biết.
10
Kỳ đông năm nhất đại học, và b/ắt c/óc.
Hung đối cạnh tranh mẹ. đòi tiền, chỉ ép mẹ chọn một hai chúng tôi.
Em khóc nức nở sợ bình thản lạ.
Từ b/ắt c/óc đưa ra kiện, mình người hy sinh. Thực ra cần họ chọn, vẫn bảo vệ em.
Tôi thề rồi, thương nữa.
Nhìn hình mẹ khổ van xin trên màn hình, lòng chợt lóe chút vui mừng.
Ít nhất nhìn vậy, thể tưởng tượng nỗi họ cũng phần vì tôi.
Tên b/ắt c/óc suy nghĩ. Chưa hết thời gian, mẹ chọn Bà quá sợ thương lần nữa.
Tôi tưởng mình bình tĩnh, nhưng nghe lựa chọn từ miệng mẹ, nỗi vẫn trào dâng kìm nén. Đó đớn thấu xươ/ng tủy.
Hóa ra chấp nhận mình quan trọng, khó thế.
Hóa ra mẹ, lựa chọn thể vứt bỏ cần suy nghĩ.
Nếu vậy, sao ngày sinh ra?
Sao cố đưa rời xa cô ruột?
Mẹ ơi, mẹ sao?
Dù thể tình yêu như nhưng mẹ muốn chọn dù chỉ một giây sao?
Những câu hỏi này kịp thốt ra, sinh mệnh tắt ngúm.
Khi lưỡi d/ao cứa cổ họng, nghe tiếng thét x/é lòng mẹ.
Đôi mắt nhòa biển tuyệt vọng mà buông xuôi.
Mẹ ơi, đừng lòng. Lần này bảo vệ Mẹ vui không? Có một khoảnh khắc nào mẹ đớn vì không?
Con thực sự trách mẹ. làm mẹ... thật quá mỏi.
Ngày mẹ thế gian, hôm nay tận tay đoạt mạng con. Thế cũng đầu cuối vậy.