Bảy bảy tháng, chẳng biệt.

Châu phải hoàng tử.

Cũng chẳng nào c/ứu tôi khỏi nước sâu lửa bỏng.

12

Giờ về nhà ngày càng muộn.

Những chuyện giữa chúng tôi cũng thưa dần.

Thậm chí ấy còn mất lần hẹn đi gái.

Tiểu Bí Ngô hẹn lần, vô tổn thương.

Nhưng bé rất bố luôn bận rộn công nên giờ gi/ận bố vì chuyện này.

Chỉ khuya, nó vẫn lén chui vào tôi khóc nức nở, hỏi bằng nghẹn ngào: 'Có phải tốt nên bố thương nữa? Sao bố cứ hứa thế?'

Tôi giải thích thế nào.

Châu vốn đã ít dành thời gian gái vì mải mê sự nghiệp.

Giờ còn phân tâm càng quan tâm cảm xúc con.

Càng kỳ vọng, lại càng vọng.

Trong quá trình trưởng thành Tiểu Bí vai người cha đã vắng bóng lâu.

13

Bước ngoặt xảy vào ngày kỷ niệm hôn chúng tôi.

Hôm đó, chợt nhớ mình còn là thành viên trong gia đình.

Chủ động đặt bàn lãng mạn hai người.

vì nhận mình đã quá muốn bù đắp tôi lần đầu ngày.

Tôi đoán còn dặn trước Anna đừng buổi chúng tôi.

Tiếc thay, mất chúng tôi còn gái ba tuổi.

Để buổi suôn sẻ, tôi gửi Tiểu Bí Ngô nhà Chi trước.

Trước khi Chi dắt bé, cười híp mắt tôi:

'Chúc chị buồm xuôi gió nhé.'

Tất nhiên sẽ lợi.

Đây là hiếm hoi thức lương tri.

Mọi thứ phải hoàn hảo.

Ánh nến lung linh trong nhà hàng phản chiếu nơi đáy mắt dịu Thần. nắm tôi:

'Man Man, em vất vả năm nay. Dạo này công bận, bên em, em trách chứ?'

Tôi về nhẹ nhàng, nhấp vang cười đáp: vì gia đình tần tảo, em nỡ trách?'

Khúc nhạc piano du dương như ánh trăng tỏa xuống.

Ánh mắt nhuốm men 'Man Man, chúng ta...'

Lời điện thoại c/ắt ngang.

Châu nhìn số gọi nhíu mày bắt máy.

Chẳng rõ người kia gì, sắc mặt đột nhiên biến sắc.

Tôi nhìn gằm mặt cúp máy, phập phồng gi/ận dữ.

vì tôi nên tiện cơn, chỉ loay hoay d/ao nĩa, t/âm th/ần bất định.

Nói quá cỏi.

Tôi hỏi han, rãi thưởng thức ăn.

Chưa đầy nửa phút, đã nhịn được.

'Man Man, công gấp, phải đi ngay.' Giọng ngập ngừng nhưng đã lấy áo 'Xin lỗi em, em ăn xong về trước xong sẽ về được không?'

Tôi gật đầu thông cảm.

Anh tức đứng dậy rời bước chân lo/ạn nhịp nhưng vẫn kịp thanh toán.

Nhìn bóng lưng tôi từ ngồi lấy ăn rãi lau miệng.

Mệt lắm không, Thần?

Anh còn được lâu nữa đây?

14

Châu quả nhiên về nhà sớm.

Nhưng so vẻ vội vã về như chú gà thua trận.

Mặt mày rũ, thần.

Cũng phải thôi.

Đi bắt gian mà.

Hoa mình nâng niu ngày, giờ lại đậu cành trẻ.

Ai mà tức?

Tôi đoán giờ này vẫn Anna liệu đàn ông khác?

Gh/en t/uông là gia vị tốt nhất cảm.

Tôi chỉ an ủi vừa được anh.

Tội nghiệp Thần.

Động rồi.

Tôi ôm vào lòng, vỗ về như trẻ nhỏ.

'Anh vất vả thế, em xót lắm, ơi.'

Trước nụ cười tôi lạnh lùng mờ nhạt.

Châu quay lưng vào co người ch/ôn mặt vào cổ tôi, thân hình run nhẹ.

đ/au đớn, vẫn dám tôi.

Hồi lâu sau, dài khẽ nói: 'Man Man, yêu em.'

Tôi hôn lên trán anh: 'Em cũng yêu mãi mãi.'

15

Từ Anna quả nhiên đơn giản.

còn ng/u ngốc hơn tôi tưởng.

Sau khi chia Thần, cô phòng nhân sự đuổi lý do 'năng lực kém', qua thử việc.

Từ Anna phục quả này.

rằng lợi trả th/ù cảm.

Thế là cô gào thét công ty, phơi bày chuyện ngoại cả biết.

Châu mặt xám nương sai bảo vệ tống cổ cô ta.

Lúc đó, tôi cờ công tìm anh.

Từ Anna tìm được xe tôi dưới hầm, cuồ/ng đ/ập cửa kính, gào thét:

'Đồ đàn xa! Chắc mày giở đúng không? Hôm kỷ niệm nó còn mày mà đột nhiên hiện? đàn ông thì nhường lại người đi! già nó đã phản bội mà mày còn gì? Bản thân mày thấy t/ởm sao?'

Tôi thấy t/ởm thật.

Nhưng nhìn dáng lo/ạn Anna, tôi thấy buồn cười hơn.

Tôi kính chút rõ:

'Sao? vẫn mình thể lên ngôi sao?'

Tôi cười hỏi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm