Chơi với cô ấy thật vui biết bao.

Cho đến khi...

Tôi co rúm người chạy về nhà, vừa x/ấu hổ vừa tức gi/ận, đi vòng quanh sân nhà để xả cơn ấm ức.

Đang đi vòng thứ mười một thì mẹ tôi ngồi đọc sách trong sân lên tiếng:

"Sao cứ đi vòng tròn thế hả Tiểu Diễn?"

"Không có gì đâu, con thích đi vòng tròn thôi."

"Hôm nay không đi tìm Niệm Niệm chơi nữa à?"

"Con..."

Tôi cúi đầu đ/á viên sỏi dưới đất.

"Mẹ ơi, nếu lỡ bị con gái nhìn thấy... nhìn thấy không mặc quần thì phải làm sao?"

"Có ai b/ắt n/ạt con à?"

"Không... không có."

"Con có b/ắt n/ạt người ta không?"

"Không."

Mẹ lật trang sách, thản nhiên nói:

"Nếu con thích cô ấy thì lớn lên lấy cô ấy làm vợ thôi!"

"Nhưng nhớ cẩn thận đừng để người khác thấy nữa nhé!"

Bà lẩm bẩm:

"Không thì không giữ được đạo đức nam giới đâu."

Mẹ tôi suốt ngày đọc mấy cuốn sách kỳ quặc, lời bà nói tôi nghe chẳng hiểu mấy.

Nhưng tôi vẫn nghe lời.

Ở nhà lủi thủi mấy ngày, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm đến tìm Niệm Niệm chơi.

Vừa bước vào sân nhà cô ấy đã thấy lũ trẻ vây quanh Niệm Niệm, dùng cánh hoa lá cây chơi trò gia đình.

Tôi không chen vào được.

Trời sập rồi.

Tôi buồn bã chạy về nhà, ngồi xổm vẽ vòng tròn dưới đất.

"Tiểu Diễn, lại thích vẽ vòng tròn rồi à?"

"Ừ... hu... Mẹ ơi, tại sao mẹ không thích chơi với người khác?"

"Vì mẹ thích đọc sách!"

Tôi mon men đến bàn mẹ, nhìn mấy cuốn sách vương vãi, cầm lên một quyển:

"Cuốn này mẹ không đọc nữa à?"

Mẹ liếc qua:

"Không đọc nữa."

Bà lầm bầm:

"Tiểu thuyết tổng tài... sau khi cưới bố con, cảm giác như ảo tưởng tan vỡ..."

"Văn tận thế cũng được, ngày mai sẽ cải tạo biệt thự theo kiểu này!"

Tôi chộp lấy quyển truyện tranh, chạy sang nhà họ Cố, lén đặt trước cửa phòng Niệm Niệm.

Về sau, cô ấy thật sự không chơi với ai nữa, suốt ngày ở nhà đọc sách.

Nhưng cũng không chơi với tôi nữa...

?

Ngoại truyện 2

Tôi là Cố Niệm.

Nạn nhân của tiểu thuyết tổng tài.

Sau khi khởi nghiệp, tôi phát hiện mình không phải tổng tài hào môn.

Mà là nữ chủ tịch tập đoàn.

Tống Diễn cầm tay chỉ việc dạy tôi quản lý công ty.

Phức tạp quá, tôi hoa cả mắt.

"Tống Diễn, nghe nói cậu vừa học đại học vừa tiếp quản gia nghiệp? Cậu đúng là bậc thầy quản lý thời gian!"

Tôi thán phục thật lòng.

Tống Diễn lắc đầu.

"Mệt lắm, suýt nữa phải nghỉ học. Bố tôi giúp đỡ rất nhiều."

"Bố cậu quen tôi à?"

"Quen."

Tống Diễn điềm nhiên đáp.

"Hồi cấp ba, tôi tố cáo chuyện cậu và Trần Úc Ngọc yêu sớm với bố cậu, ổng rất cảm kích."

"... Đó không phải yêu sớm."

Tống Diễn dạy xong liền để tôi tự làm, quay sang lo việc riêng.

Cậu ta vừa đi khỏi, Trần Úc Ngọc đã gia nhập đội ngũ nghiên c/ứu của tôi.

Nhìn thấy tên hắn trong danh sách nhân viên: ...

Trần Úc Ngọc nhướn mày:

"Sao? CV của tôi không đạt à?"

Tôi nhìn bản lý lịch lấp lánh của hắn: ...

Không sao.

Chỉ là nếu Tống Diễn biết tôi dùng tiền của cậu ta trả lương cho Trần Úc Ngọc, có lẽ sẽ gi*t ch*t tôi mất.

Trần Úc Ngọc không đọc sách vô ích, là cao thủ thuật toán. Chỉ vài tháng đã dẫn dắt đội ngũ làm ra bản demo cho tôi trải nghiệm.

Tôi suy nghĩ 0.1 giây.

Quyết định để AI viết fanfiction cho mình.

Rơm rớm nước mắt, hốc tử thần chúng tôi cuối cùng cũng có lương thực!

Chỉ là nhân vật hơi OOC, văn phong lai tạp, cốt truyện lệch khỏi nguyên tác.

Nhưng ít nhất, không phải đọc nửa chừng mới phát hiện nghịch CP!

Tôi đọc say sưa.

Nửa đêm không ngủ, cười toe toét nhìn điện thoại.

Tống Diễn tưởng tôi đang nhắn tin với trai lạ, mặt lạnh như tiền thò đầu qua kiểm tra.

Rồi nhìn thấy toàn màn hình @#¥&T%^$@^...

Cậu ta đ/au đớn nhắm mắt.

Đọc vài ngày, tôi thấy ngán.

Dù gì tôi đọc vô số tác phẩm, AI cũng đọc vô số rồi sinh thành, cốt truyện đâu đâu cũng quen.

Sáng tạo của AI vẫn còn hạn chế quá.

Tôi định đọc tác phẩm của con người để tìm cảm hứng mới.

Vừa mở ra đã thấy nam chính thanh lãnh tuyệt thế của nhà tôi mặc xường xám bụng to, treo lơ lửng vách đ/á đẻ con.

Tôi: ...

Sức sáng tạo của loài người quá siêu việt...

Tôi phẫn nữ quay về AI, quyết tâm dùng AI sáng tác một fanfiction nhân vật kinh điển lại pha chút cấm kỵ.

Thế là tôi nhập dòng lệnh q/uỷ quái:

【Viết cho tôi fanfiction AI x Trần Úc Ngọc đi.】

AI không do dự, lạch cạch xuất ra mấy ngàn chữ.

Tôi đọc đã đời, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Trần Úc Ngọc sau một ngày bận rộn mở hậu trường AI, định xem Cố Niệm đáng yêu dùng mô hình AI tiên tiến của mình làm gì.

Trước mắt hiện ra:

Trần Úc Ngọc bị AI thăm dò từ trong ra ngoài, mã ng/uồn phô bày không che giấu thuật toán cốt lõi.

Nói, có muốn big data của con trai không?

Ôi, dòng dữ liệu cuồn cuộn, stack sắp tràn rồi...

Trần Úc Ngọc: ...

Tôi tỉnh dậy, Trần Úc Ngọc không bám theo tôi nữa.

Sau khi công ty lên sàn, hắn từ chức về nước tiếp tục học sâu.

Tôi hơi tiếc nuối.

Tống Diễn hơi nhếch mép:

"Ừ, tiếc thật, nhân tài như vậy tôi cũng không muốn để đi."

Bên cạnh vang lên giọng nam tổng hợp từ robot AI:

"Thiếu gia đã lâu không cười vui như thế."

(Toàn văn hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm