"Anh...", tôi lắp bắp, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ Tạ Diên vẫn chưa hồi phục trí nhớ?
"Bảo bảo, em định chạy đi đâu?"
"Anh nhớ lại tất cả rồi."
Không phải, nếu anh đã nhớ hết thì sao còn gọi em là bảo bảo?
Toàn thân tôi đờ ra, tiêu rồi, Tạ Diên đừng bảo là phát đi/ên rồi chứ.
"Anh bình tĩnh đi, thả em ra đã." Tôi đẩy hắn nhưng chẳng ăn thua.
"Không thả, thả ra là em chuồn mất." Giọng Tạ Diên trầm khàn.
"Em không chạy đâu. Anh xem này, cổng lên máy bay đóng rồi." Tôi thúc nhẹ vào eo hắn.
Tạ Diên hơi nới lỏng tay nhưng vẫn ôm ch/ặt eo tôi. Thế là đành để hắn lôi lên xe về nhà.
Hắn đưa tôi đến căn hộ sang trọng giữa trung tâm thành phố. Vừa vào đến nơi, hắn lẳng lặng vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Tôi không yên được, bước đến cửa bếp hỏi: "Tạ Diên, anh thực sự nhớ lại hết rồi chứ?"
"Ừ."
"Vậy anh phải biết em đã lừa anh. Sao còn..."
Tạ Diên ngắt lời, nhìn tôi chăm chú: "Vì anh thích em."
"Thích em? Anh đừng đùa nữa." Tôi cảm thấy vô lý, có chút hoang mang.
"Anh không đùa. Thích em là chuyện nghiêm túc."
Ánh mắt hắn sáng rực, tay nâng mặt tôi lên. Tôi gi/ật mình lùi lại: "Em đói rồi, cơm chín chưa?"
Tạ Diên thở dài nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra. Sau bữa tôi nằm vật ra ghế sofa, hắn ngồi bên nhìn chằm chằm khiến tôi bồn chồn.
Thấy quầng thâm dưới mắt hắn, tôi xót xa: "Anh ngủ đi, mắt thâm quá rồi."
Hắn không đáp, vẫn dán mắt vào tôi. "Thôi em ngủ cùng anh vậy, đêm qua em cũng thức trắng."
Tôi kéo hắn vào phòng. Một lát sau Tạ Diên đã ngủ say. Lúc hắn tỉnh dậy, tôi đã biến mất.
Về đến nhà bố mẹ, tôi yên trí Tạ Diên không đuổi theo nổi. Ai ngờ mẹ tôi phản bội, hắn hỏi gì bà nói nấy.
Tôi nghiến răng nhìn hai người cười đùa trên sofa. Mẹ nhìn thấy vẻ bực bội của tôi liền quát: "Lớn rồi mà còn bỏ nhà đi khiến Tiểu Diên lo sốt vó!"
Tôi trợn mắt: "Con có bảo hắn tìm đâu. Với lại bọn con đâu có cãi nhau."
"Thế là gì? Có gì không nói rõ được? Lại do con nổi nóng vô cớ chứ gì?" Mẹ nghi ngờ nhìn tôi.
Tức quá tôi buột miệng: "Tại Tạ Diên chân chạm hai thuyền, đùa giỡn tình cảm con!"
Mẹ gi/ật mình quay sang Tạ Diên: "Tiểu Diên, cháu nói đi."
Tạ Diên mím môi: "Dì, cháu không biết Tinh Tinh hiểu lầm gì. Nhưng người cháu thích chỉ có mình em ấy."
Tôi gằn giọng: "Anh thích em? Vậy hồi trước em tỏ tình sao anh từ chối? Sao anh còn tỏ tình với cô gái khác?"
Mẹ nhìn Tạ Diên đầy nghi hoặc. Hắn bối rối: "Anh tỏ tình với ai khi nào?"
Tôi kể lại chuyện hôm đó nghe thấy hắn tỏ tình với Cố Hân trong văn phòng. Tạ Diên bật cười: "Bảo bảo, anh đang tập tỏ tình với em. Cố Hân là cố vấn tình cảm của anh thôi."
"Vô lý! Vậy sao anh từ chối em?"
Tạ Diên thở dài: "Hôm đó anh định tỏ tình trước, nào ngờ em giành phần. Anh đi lấy hoa thì em đã bỏ về. Sau đó gọi không được, rồi anh gặp t/ai n/ạn..."
Tôi đờ người, không ngờ mọi chuyện trùng hợp đến thế.