Ta là nha hoạn trong phủ gian thần, sức mạnh vô song, một người đương ba người.
Sau khi gian thần đ/á/nh ch*t mười mấy thị nữ trèo giường, rốt cuộc không còn ai hầu hạ y dùng cơm.
"Ngươi tới đó cố gắng làm việc, đừng trèo giường, mỗi tháng lương tăng lên năm lượng, kiên trì ba năm, lão phu bảo đảm ngươi mặc gấm về làng!"
"Nhưng nếu dám leo giường, đừng nói bạc không được, mạng nhỏ cũng mất theo..."
Lão quản gia nắm tay ta khuyên bảo ân cần, sợ ta mê muội mà hại chính mình.
Hai năm sau, gian thần nhân lúc vắng người, mượn trà giả say, nhiều lần muốn lôi ta lên sập.
Ta giậm chân đ/á ngã hắn, lấy dây thừng buộc ch/ặt cổ áo cùng eo, ngay cả quần cũng thắt nút ch*t, kiên quyết nói:
"Đại nhân! Nô tì xin thật lòng, cái giường này dù ch*t cũng không trèo!"
01
Ta là cô gái khỏe nhất thôn Đồng Hoa.
Cả thôn mỗi người mười mẫu ruộng, ta làm xong phần mình lại giúp Thôi Đại Ca cày xong đất.
Các bác trong thôn nghỉ ngơi thường chỉ tay về phía Thôi Đại Ca ngồi uống trà dưới lều xem ta cày ruộng mà tấm tắc:
"Thôi Xán này, gả được Tân Hỷ thật phúc đức.
Con bé này giỏi lắm, khỏe hơn cả trâu làng, có nó lo tiền cho cháu đọc sách."
Thôi Đại Ca nho nhã cười, cẩn thận đặt sách xuống, lấy khăn ra ruộng lau mồ hôi cho ta:
"Tân Hỷ, cày thêm hai mẫu nữa rồi nghỉ nhé.
Trời hôm nay gắt quá, em đen nhẻm rồi, đen nữa thành than trong bếp nhà ta ấy."
Ta ngước nhìn mặt trời chói chang, lại nhìn làn da trắng nõn của Thôi Đại Ca, vội đẩy chàng về lều:
"Anh ra đây làm chi, mau vào ngồi đi, kẻo nắng làm hỏng da."
Thôi Đại Ca vốn tinh tế, chẳng nỡ để ta lo lắng. Thấy ta sốt ruột, tự lấy tay áo che mặt, chạy nhanh về lều vẫn không quên giơ sách vẫy ta:
"Tân Hỷ đừng vội, mặt trời còn ba canh giờ mới lặn, từ từ làm, anh ở đây đọc sách đợi em."
Ta mỉm cười hài lòng, vung tay tiếp tục cày ruộng.
Tưởng rằng ngày tháng này kéo dài mãi.
Ta đã tính toán, đợi Thôi Đại Ca đậu tú tài, ta đến tuổi cài trâm, liền thành thân.
Lúc ấy chàng dạy học trong thôn, ta cày ruộng nuôi lợn, cùng nhau hưởng phúc cả đời.
Nào ngờ trời không chiều lòng, gặp phải trận đại hạn mấy chục năm chưa từng thấy.
Suốt năm không mưa, sông nhỏ nứt nẻ như bánh khô, hoa màu ch*t khát.
Trai tráng trong làng đành bỏ xứ ki/ếm ăn, duy Thôi Đại Cam nhất quyết ở lại đọc sách.
Đói đến da bọc xươ/ng, môi nứt m/áu vẫn không chịu đi.
"Tân Hỷ, đời ta nhất định phải đậu tú tài.
Ta khác các người, không đành làm trâu ngựa.
Phụ thân ta là tú tài, dạy chữ từ tấm bé.
Ta sinh ra để làm nho sĩ, đói ch*t cũng không làm việc thô bỉ nh/ục nh/ã tri thức!"
Thôi Đại Ca vốn tâm cao, học rộng, dù chưa qua khảo hạch lần nào.
Nhưng ta tin, nhất định có ngày chàng trở thành ông đồ đầu tiên trong thôn.
"Thôi Đại Ca yên tâm, cứ chuyên tâm học, đã có em!
Em có sức, việc gì cũng làm được.
Tuy giờ không cày cấy, nhưng địa chủ trong làng cần người làm.
Em nhất định xin được việc, đưa tiền về nuôi anh!"
Thôi Đại Ca cảm động rơi lệ, nắm tay ta ân cần:
"Tân Hỷ à, tên địa chủ Chu Bá Đao xảo trá, dù em có sức cũng không trả đủ tiền, em thật thà ắt thiệt thòi."
Ta nghĩ cũng phải. Chu Bá Đao th/ủ đo/ạn bẩn đủ đường.
Dân làng đi làm về ai cũng ch/ửi rủa.
"Vậy Thôi Đại Ca, em phải làm sao?"
Thôi Đại Ca kéo ta ngồi xuống ghế, chân tình khuyên nhủ:
"Tân Hỷ, anh nghĩ thế này.
Đã đi làm thuê, sức em lại khỏe, sao cứ phải ở làng?
Anh nghe nho sinh năm ngoái vào kinh kể, trong thành có vị Thượng Thư quanh năm chiêu m/ộ gia nhân.
Quan trọng nhất là th/ù lao rất cao, hơn cả thái giám hầu vua.
Em nếu đi, có khi một năm đã vinh quy bái tổ.
Lúc ấy, tiền cưới xin có đủ, tiền anh vào kinh thi cũng đủ.
Em khỏi phải làm lụng nơi xa, chỉ cần cày ruộng nuôi lợn, sinh con đẻ cái chăm sóc anh, được chăng?"
Thôi Đại Ca đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, ta tin tưởng ánh mắt chàng.
Thế là ta vá thêm đế giày, gói ghém vài chiếc bánh khô, đi hai tháng trời tới kinh thành.
Đúng như lời chàng, quản gia Thượng Thư phủ đang dựng bảng chiêu m/ộ người ở góc phố.
Lạ thay, các cô gái ứng tuyển đều xinh như hoa, nhưng lão quản gia chẳng thèm ngó, lại chọn ta giữa đám đông.
Vào phủ xong, ta mới dám hỏi:
"Lão gia, sao những cô kia đẹp thế mà ngài không chọn, chỉ lấy con?"
Quản gia vuốt râu đáp thâm sâu:
"Chỉ có dung... khí chất của ngươi hợp nhất với việc đ/ốt lò!"
02
Ta trở thành nha hoạn nhóm lửa Thượng Thư phủ, mỗi tháng một lượng bạc.
Nhờ sức khỏe hơn trâu, lại siêng đỡ đần việc khác, nên được lòng mọi người trong hậu viện.
Trưa hôm ấy, đang hì hục quét sân bằng chổi cao hơn người.
Tiểu Thúy hôm qua được điều lên tiền viện hầu đại nhân, mừng rỡ bóc cả buổi quả dưa, vỏ vứt đầy khe gạch, khó quét vô cùng, ta làm hơn một canh giờ.
Đang lúc đầu bếp gọi nhóm lửa, chợt thấy nhóm thị vệ áo đen viền vàng kéo vật gì hối hả tiến vào hậu viện.