Hà Húc tưởng ta muốn ôm hắn, hốt hoảng khom người đứng dậy. Trong lúc hắn đứng lên, ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba lần:
- Đại nhân, tiểu nhân thề sẽ coi ngài như phụ thân. Thưa cha, con xin dập đầu bái lạy...
- Cút ngay!
13
- Vật này do Thượng Thư đại nhân ban cho?
Tôn Thị Vệ đang trực ngoài phủ, tay sờ lên đ/ao nhìn Thôi Đại Ca đầy cảnh giác. Thôi Đại Ca hơi sợ hãi, kéo ta nép vào xe ngựa.
- Đại nhân là người tốt, số bạc này ngươi hãy thuê nhà. Đã đến kinh thành, cứ yên tâm đèn sách.
Thôi Đại Ca cầm ngân phiếu xoay qua lật lại, lại đưa lên miệng cắn thử, kích động đến r/un r/ẩy:
- Tân Hỷ, không ngờ ngươi có bản lĩnh thế. Vị Thượng Thư kia đối đãi với ngươi tử tế như vậy?
- Chúng ta vin được quý nhân, từ nay ở kinh thành đã có chỗ dựa. Ngươi đã nói chuyện ta ứng thí với hắn chưa?
Ta ngây ngô đáp:
- Nói rồi, sao thế?
- Tốt lắm! Nếu hắn thực sự coi trọng ngươi, tất sẽ chiếu cố ta đôi phần. Thu khoa này hẳn có cửa!
Nghĩ đến những kẻ nhờ Hà Húc làm việc, động một vạn lượng vàng, ta vội lắc đầu:
- Thôi Đại Ca, đại nhân tuy tốt nhưng yêu cầu rất cao. Chúng ta không đủ tiền, hắn sẽ không giúp đâu!
Thôi Đại Ca đột nhiên dùng ngón tay vuốt mu bàn tay ta, liếc mắt đưa tình:
- Đó là với người ngoài. Ngươi ở bên hắn, chỉ cần hầu hạ chu toàn, khiến hắn thỏa mãn, lẽ nào tiếc chút ân huệ?
Thấy ta vẫn do dự, Thôi Đại Ca thu ngân phiếu vào túi:
- Tân Hỷ, ngươi ra ngoài đã lâu, về hầu hạ đại nhân đi. Ta đi tìm nhà, có gì tối nay bàn tiếp.
Lo lắng cho lần đầu nhập kinh của Thôi Đại Ca, ta đề nghị:
- Trong thành xa lạ, hay để tiểu nhân dẫn đường...
Thôi Đại Ca mặt thoáng nét kỳ quái, vẫy tay lên xe vội vã:
- Không cần, ta tự xoay được. Về đi!
Nhìn xe ngựa khuất dần, lòng ta dâng niềm vui. Giữa kinh thành rộng lớn, ta đã có người thân, cảm thấy làm việc thêm hăng hái.
14
Thôi Đại Ca thuê được tòa nhà một sân trong thành. Tuy nhỏ nhưng đủ ở. Hà Húc quen ta hầu hạ, không ưa người khác tới gần. Ta ít khi ra phủ, chỉ tranh thủ lúc m/ua thức ăn ghé thăm.
Thôi Đại Ca hình như rất hứng thú với Hà Húc, luôn dò hỏi sở thích tính tình của hắn. Tưởng chàng biết ơn đại nhân, ta thành thực kể hết, còn khuyên chàng chăm học để báo đáp. Thôi Đại Ca viết phong thư đưa ta:
- Đây là gì?
Ta biết chút chữ nghĩa, nhưng văn phức tạp không đọc nổi.
- Tân Hỷ, đại nhân đối đãi ngươi chu toàn, ta nên cảm tạ. Đưa thư này cho hắn, hắn sẽ hiểu ý ta.
Gật đầu nhận lời, ta dâng thư lúc Hà Húc dùng cơm. Hắn x/é phong bì, liếc qua hai dòng rồi bỏ xuống, không nói gì.
15
Mùa thu năm sau, Thôi Đại Ca trượt khoa cử. Nghe tin, ta xin Hà Húc nghỉ một canh giờ để an ủi chàng. Trong căn nhà nhỏ, Thôi Đại Ca uống say khướt, đỏ mắt chất vấn ta:
- Tân Hỷ, sao ngươi không cầu hắn giúp ta? Với hắn, chuyện này chỉ như móng tay! Tại sao hắn không giúp?
Thôi Đại Ca s/ay rư/ợu nói nhảm. Ta vắt khăn lau mặt cho chàng, dâng trà lên:
- Đại ca đừng lo, khoa này không đỗ còn khoa sau. Dùi mài kinh sử, ắt có ngày công thành...
- Khoa sau cái gì?
Thôi Đại Ca đứng phắt dậy, kẹp cổ ta đ/è xuống giường, mắt đỏ ngầu:
- Tân Hỷ, ngươi biết ta bao nhiêu tuổi rồi không? Hai mươi lăm! Ta còn mấy cái khoa sau nữa? Năm nay phải đỗ!
- Nhưng đã yết bảng rồi...
Thôi Đại Ca x/é tấm vải che mặt ta, ánh mắt mê ly:
- Không còn ngươi sao?
- Ta?
- Quả nhiên phú quý dưỡng nhân. Trước đen nhẻm x/ấu xí, mới hai năm được hắn nuôi mà da dẻ mịn màng, hao hao người kinh thành rồi...
Bị Thôi Đại Ca sờ mặt ngứa ngáy, ta bản năng đẩy ra. Chàng không phòng bị, ngã phịch xuống đất. Ta vội đỡ dậy, chợt thấy gương mặt chàng biến sắc:
- Hả? Bị hắn chăn hai năm, giờ ta chạm cũng không được?
Ta ch*t lặng, nghìn lời nghẹn cổ. Thôi Đại Ca chống ghế đứng lên, giọng băng giá:
- Đồ tiện nhân! Giả bộ gì? Đồ bị đ/è nát còn muốn lừa lão tử!
- Đừng tưởng ta không biết các ngươi thông d/âm! Không phải b/án thân hầu hạ, hắn nào cho ngươi nhiều bạc thế?
- Còn bảo ta báo đáp? Đồ vô sỉ! Mày cũng nói nổi lời ấy!
Ta lảo đảo lùi, nước mắt ròng ròng, không tin Thôi Đại Ca lại thốt lời tà/n nh/ẫn. Lùi quá nhanh, ta vấp ghế ngã ầm. Tiếng động khiến chàng tỉnh rư/ợu. Chàng ôm ch/ặt ta, giọng nhuốm ăn năn:
- Tân Hỷ, ta say rồi, nói bậy. Ta không trách ngươi, ngươi vì ta mà hi sinh. Đã lỡ rồi, hãy vòi thêm tiền hắn. Chỉ cần ta được chức quan, chúng ta sẽ thành thân.
- Sau thành thân, ngươi không phải hầu giường nữa. Chúng ta cùng nhau qua ngày...
- Xoẹt!
Thôi Đại Ca ôm má sửng sốt. Ta ngây người nhìn bàn tay, nước mắt như mưa, lao vụt ra cửa...
16
Về phủ lúc đêm khuya. Ta ngồi thềm hành lang khóc nấc, tim như nát vụn. Tiếng lá xào xạc trên cao, Hà Húc đã đến.