Ông chồng nghiến răng: "Đưa đồ của Tào Lỗi cho bọn tôi, chúng tôi đi!"
Chẳng mấy chốc phòng đã trống trơn, bố mẹ chồng cũng rời đi.
Chương 10
10
Căn nhà này giờ nhìn đã thấy xui xẻo, tôi không định ở nữa, lập tức đăng tin cho thuê trên mạng.
Bố mẹ chồng không có chỗ ở, lại không cam tâm về quê, suốt ngày lì lợm trước cửa nhà tôi, muốn dùng trò trơ trẽn để chiếm lại nhà.
Nhà có ba phòng một phòng khách, tôi cho thuê thẳng cho ba người: một đại ca xăm kín tay, một sinh viên thể thao và một nhân viên văn phòng u ám.
Vì hai lão già này, tôi miễn luôn tiền đặt cọc và hóa đơn điện nước cho họ.
Ngày đầu tiên ba người dọn vào, mới 7 giờ sáng đã có người gõ cửa, không cần hỏi cũng biết là ông bà chồng phiền phức.
Hai người mang theo đồ ăn cả ngày, ngồi lì trước cửa, mỗi mười phút lại gõ một lần, gõ cả ngày không ngừng.
Hàng xóm ra xem, họ liền khóc lóc: "Con trai ch*t rồi, con dâu đuổi hai vợ chồng già chúng tôi ra đường, muốn bức tử chúng tôi đây này".
Nghe lời họ, hàng xóm bắt đầu chỉ trích tôi, nhưng tôi không ở đó, đại ca xăm kín tay kể lại cho tôi nghe.
Tôi bảo anh ta: "Tôi không dính dáng gì đến hai lão này nữa, họ muốn làm gì tùy ý".
Đại ca xăm tay lập tức xông ra hét với hàng xóm: "Con trai họ ngoại tình trong xe mới gây t/ai n/ạn ch*t, căn nhà vốn là của con dâu. Họ còn muốn cư/ớp nhà, thật không có lương tri!"
"Cút ngay! Không thì tao gọi anh em đến xử lý! Còn đăng ảnh con trai mày ăn nằm với gái khắp khu phố!"
Đại ca xăm tay lộ hình rồng trên cánh tay, ném ông chồng như ném gà con. Bà chồng thấy cứng rắn không được vội xuống nước: "Đại ca, chúng tôi bất đắc dĩ lắm, hai già không xu dính túi, thật sự không còn nơi nương tựa".
Chàng sinh viên thể thao buông lời mỉa mai: "Không có chỗ đi ư? Ch*t quách đi cho xong".
Người nhân viên u ám lại góp ý: "Con trai các người ch*t không có tiền bồi thường sao? Đáng lẽ các người cũng được chia phần chứ".
Hai vợ chồng nhìn nhau, trước giờ đòi tiền toàn gặp họa, họ chẳng còn hy vọng.
Chàng sinh viên thể thao tiếp lời: "Đúng rồi, các người dùng cái trò trơ tráo này đi đòi kẻ gây t/ai n/ạn, đảm bảo đòi được tiền. Số tiền đó là mạng sống con trai đổi lấy, đòi hợp đạo lý".
Ba người bạn phòng thi nhau góp ý, hai lão già cảm thấy thế thượng phong, lập tức thu xếp đồ đạc đi đòi tiền.
Họ đến đồn cảnh sát lấy địa chỉ kẻ gây t/ai n/ạn, tìm đến tận nhà.
Tới nơi mới biết, kẻ gây t/ai n/ạn gia cảnh nghèo khó, lại là vị thành niên. Chiếc xe máy gây t/ai n/ạn là đồ ăn cắp trị giá vài chục triệu, chủ xe đã gửi thư luật sư đòi bồi thường.
Lúc đó người phụ nữ trung niên mới đi/ên cuồ/ng ở đồn cảnh sát, bố mẹ chồng đưa hai triệu nhưng bà ta dùng hết tiền m/ua m/ộ cho con, chẳng giữ lại đồng nào.
"Tao không có tiền! Thích thì lấy n/ội tạ/ng tao đi!" Người phụ nữ thấy hai vợ chồng già, bày ra vẻ lì lợm.
"Không trả tiền cũng được, ngày dài tháng rộng, chúng tôi kiên nhẫn lắm".
Họ dùng loa phóng thanh kể tội cậu con trai khắp xóm, ngày đêm gây ồn ào, đổ sơn bẩn trước cửa.
Đúng là á/c đủ đường.
Nhưng họ không biết, thỏ cùng đường cũng cắn.
Hôm đó đang giăng băng rôn trước cửa, người phụ nữ mở cửa nói không chút cảm xúc: "Muốn tiền à? Vào đây tôi đưa".
Hai lão già hí hửng theo vào nhận tiền, nào ngờ chờ họ không phải tiền bạc mà là tử thần.
Những ngày qua bà ta ăn không ngon ngủ không yên, không thể chịu đựng thêm nữa.
11
Hơn nửa tháng sau, cảnh sát mới liên lạc tôi. Trong nhà bốc mùi quá, hàng xóm không chịu nổi phải báo cảnh sát.
Trong phòng ngổn ngang ba x/á/c ch💀t.
Hai là bố mẹ chồng tôi, còn lại là hung thủ.
Từ khi con trai ch*t, bà ta đã không muốn sống. Bố mẹ chồng ngày ngày đến quấy phá, cuộc sống ngày càng cùng cực, nên quyết định kết liễu tất cả.
Sau khi gi*t hai người, bà ta t/ự s*t.
Tôi nói với cảnh sát đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ, tùy ý xử lý th* th/ể, không cần thông báo.
Vậy là cả nhà họ đoàn tụ dưới suối vàng, tôi cũng làm được việc tốt.
Mong kiếp sau họ sống lương thiện, ngày ngày h/ãm h/ại người khác cuối cùng chỉ chuốc lấy họa diệt thân!