Thật tiếc, Mẫu Nương tụy trách nhiệm lại bị tiên mê muội tình ái liên thủ lật đổ, gi*t.
Từ thiên đình mất hết quy củ, giới đại lo/ạn, tiên lấy tư làm trọng, coi thường gian, trách nhiệm, tạo thành cục quyết liệt nay.
Lúc Vũ ngây người Cúc không hiểu chuyện đang xảy ra.
Ta chậm rãi tới, như lúc bóp ta cũng siết lấy yết hầu hắn, hào phóng giải nghi vấn:
"Cúc Phong vốn đại tướng tộc võ nghệ siêu quần, dạ bao la. Sau khi biết được tộc hèn mọn, tự nguyện hiến thân, dùng hỏa diễm th/iêu thành tro lấy cốt nặn thành tượng lệnh toàn quốc khấu bái hương, dùng ngưỡng lực trì, giúp thành thần. Giờ đây, Chiến của thiên hạ!"
Nghe Tùng Khâu trợn h/ận th/ù: "Cái Ngươi... thân phàm nhân, dám tùy tạo thần!"
"Ta tạo làm được? nhang hỏa gian, lại trách nhiệm, không tồn tại. ta x/é minh ước với tiên sứ, ta bắt đầu tạo lũ ngươi!"
"Nhưng tạo nghịch thiên hành vi, không thiên chăng!"
"Thiên tru? Ha!"
Ta lạnh: "Chư đức bất phối vị, thiên đạo nào tồn tại? Nếu có thiên đạo, lũ ăn không ngồi rồi bị lôi diệt!"
Dứt lời, ta hướng trời hô tại đâu!"
Ánh lam lên, một hiện ra trước Thương Tân đây, xin bệ chỉ giáo."
Ta phán: khát mưa lâu, đại chiến, hãy vũ vũ sĩ khí."
"Tuân chỉ!"
Chớp mắt, mây chớp gi/ật, mưa như trút nước tưới mát khuôn mặt khô héo của vạn thấm sâu vào từng tấc đất khát khao.
Từ lâm, hồi sinh.
Còn lũ cựu gi*t sạch xong!
6
Thấy địa bị thế, Tùng Khâu hộc m/áu lăn bất tỉnh.
Ta kh/inh bỉ gằn, Vũ mà bạc nhược đến ư?
Giá phản kháng đến cùng, ta nể chút cốt.
Không ngờ lại vô dụng như vậy.
Nhưng Tùng Khâu chỉ tiểu không bận tâm.
Kẻ nhất giới, Chiến Mông kẻ nhiều hương hỏa nhất, lại vì tình riêng bế quan, khiến ta suýt diệt tộc!
Năm ấy m/a tộc xâm lăng, ch*t chất đầy non sông.
Phụ thoái vị, một lên tiên sơn Mông trừ m/a.
Nhưng khi trèo hết ngàn thềm đ/á, lại bị đang ấn tình m/a nổi gi/ận, chưa kịp kiến vung hất xuống núi, khiến g/ãy xươ/ng.
Sau đó hiến thân tế ki/ếm, lấy thiên tử thân rèn Chú M/a Ki/ếm diệt M/a Hoàng, c/ứu vạn dân.
Nhưng từ đó điêu tàn.
Ta kế tuổi.
Tận m/a tàn sát, chứng kiến nhảy lò tế ki/ếm.
Trái tim non nớt chất chứa phẫn nộ, kh/iếp s/ợ, nh/ục nh/ã, buộc phải nhẫn nhục.
Thậm chí phải tự lên tiên sơn tạ tội, c/ầu x/in Chiến đừng h/ận tộc.
Ta nhớ như in từng leo lên thềm đ/á, cách Mông kh/inh miệt ta.
Từ ta thề sẽ khiến lũ hương hỏa mà vô phải trả giá!
7
Nhờ trợ chiến, dù chưa chiếm thượng cũng không hề suy yếu.
Trận đầu hòa cả làng, bên tạm nghỉ dưỡng sức.
Nhưng ràng lũ cựu không ngưỡng, lực suy kiệt dần. Trong khi ta đêm được hương khói, uy năng tăng tiến không ngừng.
Thêm đại này hợp ngưỡng kết tụ càng nhanh.
Chỉ cần thời gian, lũ cựu tất diệt vo/ng!
Thiên đình lại phái tiên sứ trần hòa.
Lần họ mang đủ ý" trói giải cả Vũ Tùng Khâu, Tiên, Nữ cùng thiếu trách nhiệm đến tạ tội.
Tiên sứ này núm:
"Nữ bệ tộc xin dâng kẻ thất trách này cho ngài xử Tất cả tiên sẽ thề bằng căn, nếu phạm ắt bị thiên đạo trừng ph/ạt. Mong bệ vì lưỡng tộc nghĩa..."
Ta nheo nhạt: sứ nhận đủ hết linh thất trách rồi chứ?"
Vị tiên sứ mặt sắc: "Đương... đương nhiên!"
"Vậy thì không cần đàm nữa. Cúc tống khách!"
"Tuân chỉ!"
Thấy sắp bị đuổi, tiên sứ vội kêu lên: "Xin bệ khoan đãi..."