Tôi lau giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, thào.
Những kết Phong, tất cả mọi đều nghĩ gặp may trời cho, duy chỉ Quân tán thành.
"Người đàn ông đó xứng em."
"Chị ở bao nay, nhìn rất chuẩn. Em diễn viên linh khí, chỉ bị cái vai diễn gợi cảm làm hỏng, thoát được hợp đồng ràng buộc nên đóng phim nghiêm Sao cứ bỏ ngon lành để chồng! Lỡ hắn thay lòng dạ sao? Chỉ phụ bạc ta!"
Lúc đó, cảm nhận trọn vẹn yêu tràn của Phong, ấy:
"Em ấy, muốn đ/á/nh cược một lần!"
Giọng văng bên tai, mà cảnh vật thay.
"Bây lựa chọn."
Giọng Quân vang lạnh lùng.
Mấy nay công ty ấy ngày càng lớn, con càng thêm gan dạ và điềm tĩnh. Số tiền tư công ty ấy lần.
"Thứ nhất, chấp nhận. Nhìn vật chất và địa vị xã hội lại, tiếp sống chồng và cuộc biến chất."
"Thứ hai..." Cô ấy ngập ngừng, nhìn chằm chằm, ly đi. Em luôn xem Hợp ở, hợp rất bình thường."
Tôi mặt, ánh mắt dán hoa văn trên tách cà Đường nét cầu kỳ xinh đẹp, vài chỗ son vàng bong tróc, còn tinh xảo.
"Tiêu nhanh chóng Nếu còn yêu, còn lưu luyến cảm chất, coi chưa gì xảy ra. Còn nếu ly hôn, chị chuẩn bị một việc để đảm bảo quyền lợi đa sau này."
06
Tôi mệt mỏi nhà.
Không thay đồ, thẳng ngã vật giường.
Đến tận lúc nỗi đ/au mới thấm thía, từng từng len lỏi khắp chân tay.
Tôi ngờ, chỉ một tháng còn đắm chìm trong hạnh nhân, nghĩ ly hôn.
Những liệu khiến thấy xa lạ.
Và càng bối rối hơn.
Rõ ràng từ nay, yêu dành luôn nồng nàn, mãnh liệt.
Ngay cả Quân điều tra, mục đích của để x/á/c thực.
Mà để phủ nhận thật.
Lẽ nào đàn ông thể diễn trò dối trá mức hoàn vậy?
...
Trời đen về.
Anh bước vào, tay xách chiếc túi da cá sấu, đưa mặt hào.
Giá lần chiếc túi trắng hôm trước.
"Vợ yêu gi/ận nữa. Cái túi hôm nay tay khác sao xứng em. Này, đặc biệt quản lý món hàng mới cấp thế này mới xứng chứ."
Tôi ngây nhìn anh.
Ánh mắt chân thành, giọng ngọt ngào.
Y đàn ông yêu say đắm suốt qua.
Trong lòng dâng xúc động.
Tôi và Phong, quen từ thuở thiếu niên, tái ngộ b/án hết sản c/ứu lúc nguy nan. Bốn nhân, dàng yêu chiều... Có vấn đề gì thể ngồi rõ?
Lẽ nào ngoài lựa Quân đưa ra, phương án thứ ba?
"Thần Phong, hôm nay em..."
Tôi vừa mở lời, đột nhiên xuống thoại réo liên hồi từ túi.
Anh ngẩng đầu, thẳng bước ra cửa.
"Tiêu đợi chút, nghe thoại đã."
Tôi nhìn theo bóng lưng đứng lặng giây lát, bước xuống giường sổ phòng kho.
Nơi này liền sổ phòng sách.
Giọng của và Khang từ cuộc gọi video tới.
【Anh muốn à? Nhà bà ngoại Bạch lão sư cách đây hơn 3 lái xe, chiều dự báo lớn, khó lòng kịp về.】
Diệp khẽ, 【Không kịp càng tốt, tảng băng trắng kiêu kỳ này lúc tan chảy rồi.】
【Thế phu nhân...】
【Cô ấy quản tốt viên công ty, ai dám hé răng nửa lời mặt ấy, ta tuyệt tha.】
【Diệp tổng, hiểu, nếu yêu phu thế, sao quan tâm Bạch lão sư vậy?】
Im lặng giây lát, trầm giọng:
【Đây khác nhau. Là đàn ông, luôn thích phụ nữ trong trắng khiết. Mấy của Tiêu... Dù ấy mình giữ mình, những kiểm chứng được. Dù ta yêu ấy, điểm này luôn cảm thấy tiếc nuối.】
Tôi quay rời phòng kho.
Không phòng, mà ra công.
Ban ngày còn nóng bức, lạnh thu.
Tôi nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận thay của thời tiết.
Trên đời này những biến ta thể ngăn cản.
Như khí hậu.
Như lòng người.
"Vợ yêu, hôm nay trời, coi chừng cảm đấy."
Sau lưng, giọng dàng hòa màn đêm.
Tôi mở ngay mặt nhắn Quân Thanh:
【2】
Diệp đầu, hỏi:
"Em gửi gì thế?"
Tôi quay nhìn mỉm cười:
"Sau này biết."
07
Khi tắt đèn đột nhiên đ/è ng/ười tôi.
Hơi thở nóng hổi phả tai.
"Tiêu chịu nổi nữa được chưa em?"
Từ hôm đó, uống th/uốc bắc điều hòa để từ chối tần suất ân ái thường ngày của anh.
Tôi khẽ tránh hôn.
"Không bác sĩ dặn..."
Chưa lời, gáp kéo chăn, dịch xuống dưới.
"Không thể đợi thêm nữa..."
"Ọe..."
Tôi đột nhiên buồn nôn, ra oẹ.
Anh sững lại, bụm miệng chạy vệ sinh.
"Em sao chứ?" theo sau.
"Không sao, chắc do tác phụ của th/uốc."
Tôi giấy lau miệng.
Anh nhíu lo lắng:
"Tiêu bệ/nh khám."
"Em hẹn khám nhìn chậm rãi nói, "Anh cùng nhé?"
Diệp im lặng một sau đó nở áy náy.