Vòng cổ

Chương 3

14/12/2025 09:40

Tôi đã trả giá cao để giành quyền sở hữu anh ta.

Thong thả dắt anh ta đi, rời khỏi phòng đấu giá ngay trước mặt Tần Tư Hán.

08

Bề ngoài, tôi là hội trưởng công hội an ninh.

Dưới trướng toàn là lính trẻ an phận, làm vệ sĩ cho lũ nhóc tham sống sợ ch*t.

Nhà họ Tần không phải khách hàng của tôi, họ có đội ngũ riêng.

Từ sau khi ông chủ cũ ch*t, xung quanh Tần Tư Hán còn chẳng có con muỗi nào lọt vào được.

Huống hồ là gi*t hắn.

Nhưng tôi phải gi*t hắn.

Người hướng đạo kia chỉ là con mồi.

Là cái bẫy để Tần Tư Hán sa lưới.

09

Về đến nơi, tôi dặn Lâm Mặc trông chừng gã hướng đạo.

Mang quà đến cho Giang Khuynh.

Chiếc vòng cổ màu đen tuyền, viền vàng lấp lánh.

Nó tôn lên làn da trắng nõn cùng những đường gân xanh nổi lên trên cổ hắn.

Càng thêm quyến rũ.

Tôi bắt hắn quỳ xuống bên chân mình, móc ngón tay vào vòng cổ hắn, nghiến ra lời:

"Phải nhớ kỹ, chiếc vòng này chứng tỏ mày thuộc về tao.

"Mày là đồ của tao, dám phản bội thì ch*t."

Giang Khuynh ngơ ngác gật đầu.

Tôi gi/ật sợi dây, ra lệnh hắn phục vụ mình.

Trông g/ầy vậy mà ăn khỏe, sức lực cũng đáng nể.

Hắn liếm khắp người tôi đến mệt lả.

Sau khi được tiêm th/uốc bổ, hắn thiếp đi.

Thậm chí không hay biết khi Giang Khuynh trèo lên giường, ôm tôi ngủ.

Cứ thế hai tuần trôi qua.

Giang Khuynh hoàn toàn quen với cuộc sống được tôi nuôi nấng.

Tôi chẳng bao giờ dẫn hắn đi đâu, chỉ mang theo gã hướng đạo kia.

Gã hướng đạo tên Giang Lý.

Biết điều lại mang ơn, tin tôi không hại mình nên bảo gì làm nấy.

Tôi dẫn hắn đến ba buổi tiệc, hai lần gặp Tần Tư Hán.

Mỗi lần gặp, tôi đều cười nâng ly chào hắn.

Hắn im lặng, ánh mắt âm trầm dán ch/ặt vào Giang Lý bên cạnh tôi.

Như cha hắn, hắn nghiện người hướng đạo.

Dạo này thiếu đồ chơi mới nên bứt rứt khó chịu.

Khó khăn lắm mới gặp được món ưng ý, đâu dễ bỏ qua.

Đúng như dự đoán, một tuần sau, tôi đang chơi đùa với Giang Khuynh trong văn phòng, Lâm Mặc bước vào:

"Đại ca, nhà họ Tần liên hệ muốn bàn hợp tác."

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ra hiệu gọi Giang Lý tới.

Hỏi thẳng hắn có muốn giúp tôi việc này không.

Hắn vốn sẵn sàng đồng ý.

Nhưng Giang Khuynh bỗng bò từ dưới bàn ra, hét lên:

"A Lý đó à? Em nghe thấy giọng A Lý rồi!

"Anh lớn ơi, anh tìm được A Lý cho em rồi sao? Cảm ơn anh!"

Giang Lý sửng sốt, nhìn Giang Khuynh tiều tụy rồi lại nhìn tôi đầy khó hiểu.

Hắn lao tới ôm chầm Giang Khuynh, giọng đầy phẫn nộ:

"Anh bảo nhà họ Tần hành hạ người hướng đạo, vậy anh khác gì họ?

"Anh như vậy thì làm sao em tin được?"

Hắn cáo buộc tôi ng/ược đ/ãi lính trẻ.

Tôi gi/ật mình.

Nhìn Giang Khuynh hồ hởi đáp lại cái ôm, mắt tôi nhói đ/au.

Con ngốc do chính tay tôi nhặt về, sao lại có thể hạnh phúc trong vòng tay kẻ khác?

Mặt tôi đanh lại, cảnh cáo Giang Lý:

"Tao hỏi cho có lệ thôi, mày không muốn cũng phải làm.

"Buông đồ của tao ra, cút ngay."

Giang Lý bị lôi đi, ba bước một lần ngoái nhìn.

Giang Khuynh đứng nhìn theo, mắt đỏ hoe, miệng lẩm bẩm gọi A Lý.

Con mèo trắng nhỏ hiện ra, đuổi theo Giang Lý.

Linh thể của Giang Lý là mèo tam thể xinh xắn.

Như một Lưu Diệc Phi trong thế giới loài mèo.

Thấy mèo trắng nhỏ cứ xồn xồn, nó gầm gừ đe dọa.

Mèo trắng làm lơ, nhất quyết bám theo.

Đúng là phát đi/ên.

Chủ nhân hèn thì linh thể cũng đớn hèn.

Ch*t ti/ệt thật.

Tôi ném vỡ ly nước, trừng mắt với Giang Khuynh:

"Mày còn nhìn nữa là tao gi*t nó."

Giang Khuynh rụt rè cúi đầu, không dám ngó ngàng.

Linh thể mèo ủ rũ chạy về, bị con rắn đen của tôi quấn ch/ặt.

10

Tôi cho điều tra lai lịch Giang Lý.

Hắn cũng là đứa trẻ mồ côi.

Một tháng trước bỗng biến mất.

Giang Khuynh đi tìm hắn, ngày đêm lang thang.

Kết cục Giang Lý bị b/án đấu giá, còn Giang Khuynh thì gặp tôi.

Đúng là một cặp oan gia.

Tôi x/é nát tập tài liệu mỏng trên tay, cúi nhìn Giang Khuynh đang rũ rượi.

Thật phiền phức.

Đá nhẹ vào ng/ực hắn, hỏi:

"Tao đã dặn mày chưa, mày là đồ của tao?"

Giang Khuynh từ từ ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm.

Ánh mắt đã khác xưa.

Hừ, tại Giang Lý mà ra thế này à?

Khiến ánh mắt ngây ngô thành ra hung dữ.

Đáng đò/n.

Tôi dùng roj da quất hắn suốt nửa đêm.

Nửa đêm sau, bắt hắn phục vụ tôi trong nước mắt.

Suốt quá trình hắn không dám ngẩng mặt, cúi đầu làm việc.

Tôi kiệt sức, mắt díp lại thiếp đi.

Bên cạnh hắn, tôi luôn dễ ngủ.

Tiếc là chuyện tốt đẹp ấy chỉ được nửa tháng.

Ngay trước khi đưa Giang Lý cho Tần Tư Hán, cả hai đã biến mất.

Lâm Mặc báo:

"Giang Khuynh hết ngốc rồi.

"Lại còn lợ

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm