“Điện hạ……”
Giọng nói khàn khàn đầy bối rối khiến tôi nuốt lại câu định nói.
Tôi cảm thấy khó chịu trước vẻ mặt ấy của hắn.
Mà người khiến hắn ra nông nỗi này lại chính là tôi.
Mỗi lần cho hắn nghỉ phép, hắn đều từ chối, nói chỉ muốn ở bên cạnh Điện hạ.
Khi tôi bị thương, hắn còn tức gi/ận hơn cả bản thân tôi.
Tôi cứ ngỡ, hắn ít nhiều cũng có tình cảm với mình.
Vốn định nếu hắn không muốn đi thì cứ nh/ốt lại, khóa ch/ặt trong phòng tôi.
Nhưng giờ nhìn lại, nếu thực sự trái ý hắn, có lẽ tôi sẽ là kẻ phát đi/ên trước.
Tôi hít sâu lấy lại bình tĩnh, chút hứng thú khi ép buộc hắn nãy giờ đã tan biến.
“Anh ở lại đây. Tiểu Thất sẽ đi cùng ta dự tiệc.”
Sợ nghe thấy hắn nói thêm điều gì, tôi vội vã bước đi.
——
Bữa tiệc sinh nhật vẫn chán ngắt như mọi khi.
Tôi mãi nghĩ về chuyện của Kinh Mộc, những lời châm chọc của người khác chỉ nhận lại cái ừ hờ hững.
Không ngờ thái độ thờ ơ ấy lại khiến họ hoang mang, nhìn tôi đầy cảnh giác.
Thật buồn cười.
Con người vốn thích tự chuốc khổ vào thân.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Kim Thịnh - anh trai luôn gh/ét cay gh/ét đắng tôi - đứng từ xa nhìn chằm chằm một lúc rồi mới tiến lại gần: “Kinh Mộc thật không đi cùng cậu?”
Hắn ta lại chủ động bắt chuyện với tôi.
“Ừ. Sao, anh định nhân lúc vắng mặt hắn mà đ/á/nh tôi à?”
Kim Thịnh liếc nhìn tôi đầy hài lòng: “Tốt lắm, cuối cùng cũng chịu để hắn nghỉ ngơi.”
Tôi nheo mắt nhìn bóng lưng hắn khuất dần, lòng đầy nghi hoặc.
Khi tiệc tàn, tôi bảo Tiểu Thất về trước.
Thường Chu - đứa bạn thân - nhướng mày: “Hôm nay Kinh Mộc nghỉ phép à? Lạ thật không thấy hắn đi cùng.”
“Coi như vậy đi.”
Thường Chu dừng trước cửa phi thuyền, ngạc nhiên thấy tôi vẫn theo sau: “Điện hạ, cậu định sang nhà tôi à?”
“Ừ.” Tôi xoa xoa thái dương, “Cãi nhau rồi. Tối nay không muốn về.”
Tôi gh/ét cái chút lương tâm còn sót lại này. Giá như đừng có nó thì đâu đến nỗi khổ sở.
Nh/ốt hắn lại thì tốt biết mấy, muốn chạy cũng không được.
Nhưng với tính cách Kinh Mộc, chắc hắn chỉ cam chịu ép buộc trong im lặng.
Thường Chu nhường lối cho tôi bước vào.
“Thành thật mà nói, tôi tò mò không biết hai người cãi nhau thế nào?”
“Cậu không chỗ nào bị thương à?”
Tôi lơ đãng gõ vào thiết bị đeo tay, rồi lại thôi.
“Tôi cưỡng hôn hắn. Hắn không thích.”
Thường Chu suýt sặc: “Không lẽ… cậu thích hắn thật?”
“Ừ.”
Tôi trả lời dứt khoát, chuyện này không có gì phải giấu.
“Hắn không thích mà cậu đã bỏ cuộc rồi à? Không hợp phong cách cậu lắm. Không sợ về nhà chỉ thấy căn phòng trống trơn sao?”
Tôi im lặng.
“…Hóa ra cậu sợ về nhà không thấy hắn nên mới theo tôi lên đây. Sao đột nhiên nhát gan thế?”
Tôi bĩu môi. Chính tôi cũng không hiểu nổi mình.
“Khi hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ.”
Từ bao giờ tôi lại quan tâm đến cảm xúc người khác?
Hóa ra để tâm đến lòng người chỉ chuốc thêm phiền n/ão. Ngày trước vô tâm vô tính đâu có khổ sở thế này.
Thường Chu bật cười: “Bình thường cậu đâu có giống người lắm. Không ngờ cậu lại tự nhận mình là người tốt. Tôi tưởng cậu tự biết chứ.”
“……”
Tôi chẳng buồn cãi lại, bực bội xoắn tóc rồi buông tay: “Làm sao để dỗ người ta hả?”
“Hắn nói gh/ét bị cậu hôn? Hay tự cậu suy diễn vậy?”
Thường Chu có vẻ bối rối: “Bình thường hắn chẳng bám cậu như hình với bóng sao? Trông đâu có vẻ gh/ét cậu. Tôi cứ tưởng hai người đang tương tư nhau. Gia nhân nào lại ở chung phòng, ăn chung bàn, còn quản giờ giấc của chủ nhân thế chứ?”
Tôi cũng từng nghĩ Kinh Mộc thích mình. Nhưng hiện thực có vẻ chỉ là ảo tưởng của tôi.
“Nhìn hắn như tuyệt vọng ấy. Có lẽ hắn chỉ xem tôi là chủ nhân hoặc bạn bè thôi.”
“…Hay là hắn chưa kịp phản ứng?”
“Tận mười phút rồi còn gì.”
Thường Chu im bặt.
Tôi nhìn hắn: “Sao không hỏi tiếp?”
Thường Chu: “……”
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Về nhà từ từ dỗ đi. Dù sao hợp đồng vẫn còn, hắn không chạy đâu được.”
Tôi: “Tôi để trên bàn cho hắn rồi. Sợ giờ hắn đã đi mất.”
Thường Chu tròn mắt: “?”
“Cậu đi/ên rồi à? Đừng nói chuyện hắn có thích cậu không. Chỉ riêng năng lực của hắn, cậu thẳng tay thả hắn đi?”
“Trời, yêu đương khiến người ta m/ù quá/ng thật… Tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.”
4
Tôi cũng không nhận ra chính mình như thế này.
Do dự và yếu mềm - những tính cách tôi gh/ét nhất - giờ lại hiện hữu rõ ràng.
Khi để lại hợp đồng, tôi nghĩ nếu chỉ vì nụ hôn đó mà Kinh Mộc cảm thấy gh/ê t/ởm bỏ đi, thì tôi cũng đành chấp nhận.
Với thứ mình muốn, tôi vốn chẳng ngại th/ủ đo/ạn…
Nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt chán gh/ét của Kinh Mộc, tôi lại không thể hành động.
Không chịu nổi việc hắn gh/ét mình. Không chịu nổi nỗi buồn trong mắt hắn.
Nhưng nghĩ đến cảnh trở về căn nhà trống vắng, tôi lại muốn treo giải thưởng bắt hắn quay lại.
Thật phiền n/ão.
Rõ ràng chẳng phải người tốt gì, lại còn sót chút lương tâm. Ch*t ti/ệt thật.
“Kinh Mộc nhắn hỏi tôi cậu ở đâu. Trả lời sao đây?”
Tôi ngừng suy nghĩ, hơi bất ngờ nhìn Thường Chu.
“…Bảo tôi đang về.”
Tôi mở thiết bị đeo tay. Tin nhắn của Kinh Mộc hiện lên hỏi thời gian tôi về.
Tôi liếm môi. Vậy là hắn không bỏ trốn?
Ngoan thật đấy.
Khi phi thuyền hạ xuống biệt thự, chưa đợi thang máy, tôi đã nhảy xuống đất.
Kinh Mộc đang đợi dưới sân gi/ật mình: “Điện hạ, ngài có sao không?”
Nhìn đôi mắt hơi đỏ của hắn, tôi khẽ nhíu mày.
“…Không sao.”
Tôi đã làm hắn khóc sao?
Giá như đúng như vậy, tôi thà hắn thẳng thừng m/ắng mỏ còn hơn.
5
“Điện hạ uống chút cho đỡ mệt.”
Như mọi khi, hắn dâng lên bát canh giải rư/ợu dù hôm nay tôi chẳng uống chút nào. Tôi vẫn đón lấy.
Uống cạn bát canh, tôi định nói về chuyện trưa nay.
“Chuyện hôm nay…”
Câu nói bị chặn lại bằng một nụ hôn.
Tôi: “…?”
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn vui vẻ đón nhận hành động "phạm thượng" này.
Tôi hơi nheo mắt, ngẩng đầu đáp lại.
Hơi thở hắn thoảng mùi kẹo cam ngọt ngào.
“Điện hạ…”
Hắn khẽ lùi lại, hơi thở gấp gáp phả vào mặt tôi.
Tôi đặt tay sau gáy hắn: “Ừ?”
Dũng khí của hắn dường như đã cạn. Mái tóc bạc rủ xuống ng/ực, khuôn mặt ủ rũ.