Ta Tự Đi Ngắm Núi Non

Chương 1

18/06/2025 16:31

01

Ta vì hoàng thượng trấn thủ biên ải suốt năm, dĩ đã thể thoát công, cưới vợ sinh con.

Đáng lên cùng quá hiểu người nào.

Gần đây triều bàn tán, thiên này họ Kỷ ta.

Hắn ôm lòng.

Thế là, thanh đ/ao từng ban xuất chinh, lực từng trao cho ta, đều thu lại.

Thậm chí mượn cớ "dưỡng thương" để tước ta, ban hôn cho ta.

“Con gái thợ mộc họ Lý kinh thành, tiếng tăm anh dũng xa. Trấn Bắc Tướng trung dũng vô song, công trấn giữ biên cương. Nay đặc ban đức nêu gương.”

Hắn ỷ, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.

Ban chỉ để nhục mạ ta, h/ủy ho/ại cả đời một nữ tử.

Ta lê thể tàn phế xuống, ngừng c/ầu x/in:

“Hoàng thượng, thái y bao lâu, xin bệ thu hồi thánh chỉ.”

“Kỷ Hành Giản, hoàng ân cuồn ân ban, ngươi nhận.”

Phải rồi, chỉ thần.

Quân thể ch*t.

02

Xem hôn sự này, thể thoái lui.

Ta rời kinh đã lâu, cũng nàng kia hạng người nào, liền sai người đi dò xét.

Không trở về, ấp a ấp úng:

“Tướng quân… cô ấy… nàng…”

“Nói!”

“Nàng tên Vãn, tiếng tăm mấy tốt lành, từng bị từ hôn lần. kỳ thư họa nữ công đều biết, chỉ cha mộc.”

“Nàng đã h/ồn, sao người nguyện cưới?”

“Bởi vì… nhà nàng ạ.”

Nghe vậy, cười.

Thuộc sốt ruột đầu:

“Tướng nghĩ cách lui sao cười?”

Ta khẽ ho vài tiếng:

“Không nàng tốt, lòng người quá tham.”

Vừa mơ cả tài.

Thôi cũng đành, mong nàng người thể chịu khổ.

Đợi ch*t cũng mong nàng thể những ngày yên ổn.

Nàng thoát khỏi tục, liền dùng cả phủ che chở, để nàng trọn đời vui vẻ.

Cũng coi phụ nàng.

03

Ngày đại tưởng khứa thưa thớt.

Dù sao, thái độ hoàng đế với ta, ai đều rõ.

Nào dẫn cả văn võ bá quan.

Năm xưa chúng chén luận anh hùng, từng ngày thân, nhất tới mừng, người để thiên rằng huynh đệ.

Giờ thì, quả thật nuốt lời.

Ta xe lăn, đẩy hắn.

Hắn cười:

“Nghe gian tục ‘b/ắn phát cưới’. Nay mừng, Kỷ thể thể hiện một phen?”

Lời chưa dứt, kẻ hầu đã ném cung xuống dưới chân ta.

Thì mừng, nh/ục thần.

Hắn thương thể kéo cung.

Vậy bẽ thiên hạ.

Nhìn đóa lụa treo cao đằng xa, trầm mặc nói.

Triều đứng đông nghịt phía sau ai dám mở lời.

Giữa lúc căng dây đàn, một thanh thoát ngột lên:

“Sao giờ chưa đường? Thì bên ngoài náo nhiệt này.”

“Tân sao mình chạy ra?”

“Còn dám vén khăn hỉ!”

“Thật vô pháp vô thiên!”

Triều im lặng, nay lập tức xôn xao.

Nghe đồn nàng hành xử kỳ quặc, gan to vậy.

Vãn một hỷ bào rực, rực rỡ lửa.

Nàng hề e sợ, đứng chắn ta, mình hành lễ với hoàng đế:

“Thưa bệ hạ, giờ lành đã chi bằng để thiếp thay b/ắn lễ khai hôn?”

“Trò cười cho thiên hạ!”

“Thật thô tục chịu nổi!”

“Nữ nhi dám b/ắn thật chưa từng nghe thấy!”

Có lẽ lời giễu cợt bá quan khiến hoàng đế hài lòng, đồng ý.

Vãn khẽ mỉm cầm cung từ ta, giương dây đặt tên, hề nghe thấy lời châm chọc:

“Một nguyện thê hòa thuận, đầy nhà!”

Tên rời dây, xuyên qua đóa tiên, giấy nhàng rơi xuống.

Tiếng cười giễu đại điện dần tiêu tan, hoàng đế cũng thoáng kinh ngạc.

Nàng reo kéo dây lần nữa:

“Hai nguyện chàng an khang, phúc thọ vĩnh trường!”

Mũi tên gió, một đóa rụng, giấy tung bay.

Lần này, ai dám mở miệng.

Nàng hô một tiếng, chuẩn bị tên thứ ba, thì nắm nàng.

Nàng nghi hoặc ta.

Ta từ bên xe một nỏ nhắm thẳng đóa thứ ba:

“Ba nguyện Vãn cả đời vạn sự ý.”

Mưa giấy rơi đầy, sắc bá quan rực rỡ hơn cả pháo hoa.

Tựa cuộc đời mấy chục chưa từng thấy cảnh vậy, nên dùng biểu cảm gì để mặt.

Ngay cả hoàng đế cũng lúng túng.

Giữa một bữa tiệc đông đủ ai thật lòng.

Tất thảy đều bị ràng buộc, hoặc vô cảm, hoặc lạnh nhạt.

nhân, giống thanh rực ch/áy, đ/âm thẳng vào sự dối bọn họ.

Giữa mưa lấp lánh, Vãn ngẩng khuôn ngần, tươi cười rạng rỡ, vỗ reo vui đẩy xe về hướng hỷ đường:

“Đi thôi! Đi đường thôi!”

04

Lần tiên hai bảy mặt, chính vào đêm động phòng mình.

Phu nhân ánh mắt rực rỡ, tiên vui vẻ cơ quan xe ta, ánh mắt dời xuống nửa dưới.

Ánh nàng khiến th/iêu đ/ốt.

Thế nàng vẻ tiếc nuối:

“Than Cũng sao, dù thể hành phòng, Kỷ mày tuấn tú vô cùng!”

Nàng… nàng những lời thế?

Trong lòng hiểu sao nhiên nghẹn một hơi thể tiêu tan.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm