bã thuốc

Chương 3

14/12/2025 11:41

Ngày nọ, tôi lướt mạng và vấp phải scandal đám cưới chấn động của gia tộc họ Lâm.

Lúc ấy tôi mới biết, Lâm Tiêu Đình lại thành công một lần nữa.

Hắn đã cư/ớp đi vị hôn thê của Lâm Vân Đình.

Lại thêm một lần đoạt mất thứ thuộc về người anh trai.

Chẳng trách hắn chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.

Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định thử vận may lần cuối.

"Lâm Tiêu Đình, em muốn ngủ với anh."

Ngủ thật đấy, ngủ theo nghĩa đen ấy.

Lần này, hắn vẫn chẳng thèm để tâm đến tôi.

Nhưng đúng nửa đêm, hắn lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Đêm ấy, tôi chìm vào giấc ngủ trong kiệt sức.

Một đêm chẳng mộng mị.

Sáng hôm sau, Lâm Tiêu Đình thẳng thừng chia tay.

"Trần Thuật, anh chán rồi, dừng lại đi."

"Lâm Tiêu Đình, em không ngại anh có người khác, đừng chia tay được không?"

Tôi lại cố níu kéo hắn.

Vì giấc ngủ của mình, tôi phải cố.

Hắn nheo mắt nhìn tôi hồi lâu.

Rồi bật ra tiếng cười lạnh.

"Trần Thuật, em hạ mình van xin như thế này, giống hệt con chó đói vậy."

Nói xong, hắn đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi thấy hơi tiếc.

Tiếc vị c/ứu tinh không tác dụng phụ sắp biến mất khỏi đời mình.

Mấy ngày mất ngủ, tôi đến quán bar giải sầu, tình cờ gặp Lâm Vân Đình.

Người đàn ông hiền lành vừa khóc vừa uống, bộ dạng thảm hại.

Khuôn mặt anh ta giống hệt Lâm Tiêu Đình, nhưng dáng người khác hẳn.

Lâm Tiêu Đình vai rộng, eo thon, cơ bụng săn chắc.

Còn Lâm Vân Đình... ừm, thân hình như trẻ dậy thì.

Dù vậy, vẫn có mấy chàng trai để mắt đến khuôn mặt na ná em trai hắn.

Theo tinh thần "mỗi ngày một việc tốt", tôi bước tới bảo vệ sự trong trắng cho anh ta.

"Xin lỗi, anh ấy là bạn trai tôi."

Tôi mỉm cười hiền hậu, nhưng đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ khiến họ sợ hãi bỏ chạy.

"Ể? Cậu là Trần Thuật? Cậu là... Trần Thuật?"

Lâm Vân Đình lè nhè hỏi, cố mở tròng mắt đỏ hoe.

"Ừ."

Vừa nghe xong, anh ta bật khóc nức nở.

"Hu hu, Trần Thuật, cậu kiềm chế thằng em hộ tớ đi. Nó lại b/ắt n/ạt tớ rồi."

"Nó cư/ớp cậu đi, giờ lại cư/ớp luôn vị hôn thê của tớ."

"A a a, tớ không muốn sống nữa."

Sao anh không chống trả đi?

Nếu có chút sức hút như em trai mình,

có lẽ ngày xưa tôi đã đồng ý theo đuổi anh rồi.

Tôi cũng thấy hơi tiếc.

Né tránh những ánh nhìn tò mò xung quanh, tôi đỡ anh chàng say xỉn rời quán bar.

Tôi gọi điện cho Lâm Tiêu Đình mấy lần, hy vọng hắn đến đón anh trai.

Nhưng toàn bị từ chối phũ phàng.

Chắc hắn nghĩ tôi cố tình quấy rầy.

Đành phải đưa Lâm Vân Đình về nhà mình.

Vừa dọn dẹp xong và đặt anh ta lên sofa, chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, Lâm Tiêu Đình đứng đó với gương mặt gi/ận dữ.

Hắn đẩy tôi sang một bên, xông vào nhà.

Sau khi lục soát phòng ngủ không thấy gì,

vẻ mặt hắn dịu xuống đôi phần, nhưng giọng điệu vẫn sắc lạnh.

"Trần Thuật, em thấy mình rẻ rúng đến thế sao?"

"Không chịu nổi cô đơn đến mức phải quyến rũ anh trai anh?"

"Vì anh ta giống anh đôi chút?"

"Hay em muốn dùng trò này để chọc tức anh?"

Tôi bình thản nhìn hắn gào thét, rồi hỏi lại:

"Lâm Tiêu Đình, không phải anh đòi chia tay sao?"

"Giờ dù em có làm gì với ai, liên quan gì đến anh?"

Lâm Tiêu Đình tức đến ng/ực phập phồng.

Hắn túm cổ áo tôi, ép sát vào tường, giọng khàn đặc:

"Trần Thuật, em muốn ch*t."

Tôi vùng vẫy vô ích.

Hắn như muốn bóp nghẹt sự sống trong tôi.

"Lâm Tiêu Đình, cậu làm gì ở đây? Hôm nay không phải lễ mừng Molly có th/ai sao?"

Lâm Vân Đình xuất hiện kịp thời, bước chân loạng choạng.

Lâm Tiêu Đình lập tức buông tay, hoảng hốt nhìn tôi.

"C/âm cái miệng hôi thối của anh đi!"

"Ha, làm mà không dám nhận à?"

"Đứa bé trong bụng vị hôn thê của anh, không thể là của tôi."

"Ủa?"

"Tôi đã dùng biện pháp phòng tránh!"

"Không có bằng chứng, ai tin?"

Tôi vội ngăn hai anh em sắp xông vào nhau: "Tôi tin anh ấy."

Lâm Tiêu Đình phớt lờ anh trai say xỉn, mắt sáng rực nhìn tôi.

"Mỗi lần hắn đều dùng biện pháp, tôi có thể chứng minh."

"..."

"Anh nhìn tôi làm gì? Tôi nói thật mà."

Mặt Lâm Tiêu Đình đen kịt, đạp mạnh cửa bỏ đi.

Tôi quay sang Lâm Vân Đình đang sửng sốt.

"Nhưng cái tên Lâm Tiêu Đình hoang d/âm kia không biết rằng th/uốc tránh th/ai không đạt 100%."

"Anh nên về hỏi thẳng vị hôn thê, xem bố đứa bé thực sự là ai đi."

"Gia đình giàu có như các anh, chuyện kế thừa mà có kẻ gian lợi dụng thì nguy hiểm lắm."

"Vâng, Trần Thuật."

Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của anh ta,

tôi thở dài bất lực.

Cùng một nhà, tính cách khác biệt đến thế.

Một kẻ trăng hoa, một người thuần khiết.

Thật là đặc biệt.

"Đi thôi, anh còn định ngủ lại đây à!"

Lâm Tiêu Đình bất ngờ quay lại, đ/á tung cửa lôi anh trai đi, ném cho tôi ánh mắt cảnh cáo.

"Trần Thuật, chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu!"

Lâm Tiêu Đình giữ đúng lời hứa - chưa xong nghĩa là chưa xong.

Hắn gọi điện liên tục, rồi đến tận nơi làm việc chặn đường tôi.

Không chịu nổi sự bám đuôi, tôi đành xin đi công tác tránh mặt.

Ba tháng sau, mọi chuyện tạm lắng.

Hôm trở về, căn nhà phủ lớp bụi mỏng.

Vừa mở cửa đã thấy đôi giày cao gót nằm chỏng chơ hành lang.

Ngước mắt nhìn lên.

Vớ lưới rá/ch tả tơi, váy ngắn xệch xạc, áo sơ mi đầy vết son.

Một dấu vết hỗn lo/ạn kéo dài từ cửa đến phòng ngủ.

Tôi hít sâu một hơi, định xông vào.

Nhưng tay chạm nắm cửa lại buông thõng.

Thôi kệ đi.

Cứ coi như chó hoang vào nhà phá phách.

Tôi chẳng muốn tốn sức vì người này nữa.

Tôi cởi giày, thay đồ, đeo tai nghe chặn tiếng ồn, vào bếp nấu mì.

Một mạch hoàn thành.

"A a a! Cô là ai vậy?!"

Tôi đặt thìa xuống, mỉm cười mời cô gái mặc áo sơ mi nam: "Cô ăn tô mì không?"

Cô ta đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, kéo theo sự xuất hiện của Lâm Tiêu Đình.

Hắn nhìn tôi với vẻ khó chịu: "Em về từ lúc nào thế?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm