"Chu Mặc."
"Dạ."
Kỳ Minh không nói thêm gì.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh giải rư/ợu trong tay tôi, dáng vẻ mơ màng.
Khi tôi mỏi tay định rút lại, hắn đã đỡ lấy bát canh và khẽ thốt lên: "Cảm ơn."
Kỳ Minh ngẩng mặt nhìn tôi: "Sao không thuê thêm phòng?"
"Tiếc tiền. Phòng này đắt lắm, sofa ngủ cũng được."
Có chỗ ngủ là tốt rồi, cần gì phung phí.
Kỳ Minh tròn mắt, môi mấp máy nhưng không thốt thành lời.
Ánh mắt ấy tôi quá quen thuộc.
Lại một lần nữa, hắn đang nhìn xuyên qua tôi để tìm bóng dáng Trình Hoài.
Có lẽ trước kia Trình Hoài cũng từng chăm sóc hắn như thế.
Tôi vội ngắt ngang: "Ăn nhanh đi, lát ng/uội hết."
Sau bữa ăn, dọn dẹp xong, tôi cùng Kỳ Minh rời khách sạn. Chiếc xe của Giang Hạ đỗ chếch bên kia đường.
Qua kính chắn gió, tôi thấy hắn ngồi ghế lái, mắt dán ch/ặt vào đôi chúng tôi.
Không dám nhìn lâu, tôi vội quay đi cùng Kỳ Minh bước nhanh.
Chỉ khi chắc chắn Giang Hạ không đuổi theo, tôi mới chào tạm biệt Kỳ Minh.
Trước khi đi, hắn gọi tôi lại: "Chu Mặc, mấy ngày tới công ty bận, tạm thời không liên lạc được. Cậu..."
Tôi hiểu ý: "Tôi sẽ không làm phiền anh."
Ít nhất tôi còn có chút đạo đức nghề nghiệp.
Kỳ Minh mím môi, quay người lên xe.
Về đến nhà, tôi vội gọi Phát Phát: "Mẹ về rồi này!"
Vừa bước vào, chú mèo liền cọ cọ vào chân tôi.
Tôi bế nó lên hôn một cái, vừa vuốt ve vừa lảo đảo về phía ghế sofa.
Sáu ngày trôi qua, Kỳ Minh vẫn im hơi lặng tiếng.
Tôi cũng chẳng đến quán bar, quản lý không thúc giục nên thảnh thơi vô cùng.
Đêm nọ, chuông điện thoại réo vang giữa giấc ngủ say.
Kỳ Minh gọi đến.
Ông chủ triệu hồi!
Tôi gạt cơn buồn ngủ bắt máy: "Kỳ Minh."
Đầu dây bên kia vang lên giọng lạ: "Kỳ Minh say rồi, cậu đến đón hắn đi."
"Ừ."
Địa chỉ nhắn đến là hội quán cao cấp.
Bước vào phòng riêng, Kỳ Minh đã gục trên bàn. Tôi hơi ngỡ ngàng.
Tưởng tổng giám đốc tập đoàn lớn phải có bản lĩnh hơn chứ.
Thôi, chuyện người ta.
Trong phòng còn năm sáu người nữa.
Liếc mắt một vòng, chân tôi chùng xuống.
Giang Hạ!
Sao hắn cứ như bóng m/a vậy?
Giang Hạ nheo mắt cười lạnh: "Người yêu mới của Kỳ Minh chỉ được thế này thôi à?"
Ánh nhìn đầy giễu cợt.
"Hôm nay sinh nhật tôi. Muốn đưa người đi thì..."
Hắn xách hai chai rư/ợu lên, nhìn tôi đầy thách thức: "Uống thắng tôi."
Tôi bĩu môi nén gi/ận.
Khả năng uống rư/ợu của tôi do chính Giang Hạ rèn giũa, làm sao thắng nổi hắn?
Nhưng Kỳ Minh...
Thôi, ông chủ là trên hết!
Tôi bước tới cầm chai rư/ợu, tránh ánh mắt hắn. Giang Hạ chụp lấy tay tôi, giọng đục ngầu:
"Chu Mặc, cậu không uống nổi tôi đâu."
Hàm ý rõ ràng: Có đáng vì Kỳ Minh mà đối đầu hắn không?
Tôi cười nhạt: "Vậy anh cho tôi đưa người đi chứ?"
Giang Hạ nghiến răng: "Không."
Vậy còn hỏi làm gì.
Tôi gi/ật tay ra, ừng ực uống cạn chai.
Giang Hạ nhanh chóng đuổi kịp, mắt không rời khỏi tôi như muốn khiêu khích.
Tiếng xì xào vang lên:
"Sao Giang Hạ cứ như đấu tử th/ù thế?"
"Đây nào phải th/ù Kỳ Minh, là th/ù thằng Chu Mặc kia kìa."
Hết hai chai.
Giang Hạ gọi thêm một thùng.
Tôi liếc nhìn Kỳ Minh - vẫn bất động như tượng.
Ồn ào thế mà không tỉnh?
Giang Hạ chặn trước mặt tôi, giọng nghiến ra từ kẽ răng: "Uống tiếp!"
Thùng rư/ợu thứ hai cạn đáy. Tôi cố ý làm vỡ chai, mọi người gi/ật mình nhưng Kỳ Minh vẫn im lìm.
Tôi chợt hiểu.
Hắn đang giả vờ.
Bực tức dâng lên ngột ngạt.
Hợp đồng đâu có điều khoản cho phép trò đùa này.
"Tôi đi vệ sinh."
Tôi quay lưng bước ra, góc mắt trông thấy Giang Hạ đuổi theo.
Trong nhà vệ sinh, Giang Hạ chặn cửa, mắt đỏ ngầu:
"Tại sao?"
Tôi giả ngơ: "Gì cơ?"
Câu hỏi như châm ngòi, hắn túm vai tôi gằn giọng:
"Hắn được còn tôi thì không?!"
"Cậu từng nói không thích đàn ông! Hay tôi trả không đủ?!"
"Kỳ Minh trả bao nhiêu? Gấp đôi! Gấp mười!"
"Cậu về bên tôi đi!"
Giang Hạ chồm tới định hôn.
Tôi hoảng hốt đẩy ra: "Anh đi/ên rồi!"
Hắn lảo đảo: "Ừ! Tôi đi/ên từ ngày gặp cậu!"
Ánh mắt van nài: "Chu Mặc, làm ơn nhìn tôi đi."
Tôi tránh ánh nhìn ấy: "Chúng ta không thể..."
Giang Hạ gào lên: "Tôi không quan tâm!"
Tôi nổi nóng: "Nhưng tôi quan tâm! Anh muốn đi/ên thì đi một mình!"
Giang Hạ sững sờ.
Tôi bước qua người hắn, chân nhanh như chạy.
Giọng nói phía sau vang lên:
"Cậu tưởng Kỳ Minh tốt đẹp lắm sao? Không lẽ không nhận ra hắn giả vờ?!"
"Buổi tiệc này tôi tổ chức chỉ để gặp cậu. Kỳ Minh cũng giả say dụ cậu đến, chỉ để tìm bóng Trình Hoài nơi cậu!"
"Ngày trước Kỳ Minh bỏ nhà đi làm ăn, bị ép uống rư/ợu. Trình Hoài đến đón, chịu biết bao tủi nh/ục."
"Chu Mặc, cậu không thể so với người đã khuất!"
Tôi quay lại nhìn hắn, thản nhiên: "Ừ."
Tôi cóc cần.
Bước ra ngoài, Kỳ Minh đang đợi sẵn.
Tôi phóng thẳng ra cửa, hắn lẽo đẽo theo sau.
Đứng giữa đường đêm, tôi cố nén giọng:
"Chúng ta cần nói lại hợp đồng."
Kỳ Minh gật đầu, thốt lời đầu tiên:
"Xin lỗi."