Năm lớp 9, gia đình tôi đầu tư thất bại, phá sản. Bố mẹ t/ự s*t, tôi chỉ còn biết sống cùng dì.
Lúc đầu, lòng tự trọng trong tôi bị tổn thương nặng nề. Tôi như con nhím xù lông, đ/âm vào bất cứ ai gặp phải, khiến bản thân và người xung quanh đều thương tích.
Sau này, trải qua nhiều chuyện, tính cách nh.ạy cả.m kiêu ngạo ngày nào dần trở nên vô tâm. Khả năng chịu đựng của tôi tăng lên đáng kể.
Nhưng có một điều chưa từng thay đổi: Tôi vẫn thấy Hoắc Khiêu Kiều không thuận mắt.
Thực ra, nếu suy xét kỹ, Hoắc Khiêu Kiều chẳng những không quấy rầy tôi, mà còn là ân nhân của tôi.
Vào đại học, tôi mới biết từ dì rằng suốt thời cấp ba, học phí và sinh hoạt phí của tôi đều do anh ta chu cấp. Nhờ vậy, tôi không phải bỏ học.
Nhưng mấy năm qua tôi cãi nhau với anh ta không biết bao lần, giờ ngại phải cúi đầu nên đành giả vờ mọi chuyện vẫn như cũ.
Thực ra, từ lâu tôi đã không xem anh ta là kẻ th/ù.
Hai năm đại học, hễ rảnh rỗi là tôi đi làm thêm, tích cóp đủ tiền sẽ trả anh ta một lần.
...
Tôi tưởng rằng nếu không nói với Cố Đào Tuyết về bệ/nh tình của Từ Châu Thanh thì gã đi/ên kia sẽ không đuổi theo hành hạ tôi.
Ngờ đâu, tối hôm đó Từ Châu Thanh lại xông vào ký túc xá tìm tôi.
Hai đứa bạn cùng phòng đã đi net, trong phòng chỉ còn mình tôi.
Ánh mắt hắn ngập tràn sát khí.
“Em đã xem báo cáo khám bệ/nh của anh?”
Tôi bản năng chối: “Không có!”
Từ Châu Thanh cười lạnh: “Anh đã xem camera, em xem rồi.”
Tôi...
Thế giới xuyên thư này đang tìm mọi cách để gi*t tôi sao?
Dù sao hắn cũng sẽ gi*t tôi thôi!
Tiến thoái lưỡng nan.
Tôi ưỡn ng/ực ngẩng cao đầu: “Đúng! Em xem rồi, sao nào? Muốn cắn em à?”
7
Từ Châu Thanh giơ tay định t/át tôi. Tôi nhanh chân né tránh, đ/á một phát khiến hắn ngã dúi dụi.
Từ Châu Thanh mặt mũi khó tin: “Em! Dám đ/á/nh anh!”
Tôi ngạo nghễ đ/á thêm một cước: “Cho anh đ/á/nh mà không cho em đ/á/nh lại à?”
“Đường Việt, anh sẽ gi*t em!”
Tôi giơ ngón tay thối về phía hắn rồi vội vã bỏ chạy.
Nhưng khi ra khỏi ký túc trong cơn nóng gi/ận, tôi bắt đầu hoang mang.
Những bình luận lơ lửng trên không đột nhiên bùng n/ổ:
【Phụ diễn dám đ/á/nh nam chính!】
【Gh/ê thật!】
【Vậy thì hắn sẽ ch*t thảm hơn!】
【Đằng nào Đường Việt chẳng ch*t, đ/á/nh hay không cũng thế thôi.】
【Đúng vậy...】
【...】
【Giờ hắn định đi đâu?】
【Đi đâu cũng ch*t...】
【Nam chính thế lực quá lớn, Đường Việt trốn đằng trời cũng bị lôi ra.】
Đúng thế.
Tôi nên đi đâu?
Gió đêm lùa qua bộ đồ mỏng manh khi tôi bước ra khỏi ký túc. Cái lạnh khiến da tôi nổi gai ốc.
Đúng lúc này, một bình luận từ ID “Đại Vương Sầu Riêng” thu hút tôi.
Không chỉ vì cái tên đ/ộc đáo, mà còn vì nhân vật được nhắc tới.
【Có thể trốn sang nhà Hoắc Khiêu Kiều. Hắn có thể bảo vệ Đường Việt.】
Nhà Hoắc Khiêu Kiều ư?
Một chiếc áo khoác bỗng phủ lên người tôi từ phía sau.
Hơi ấm phảng phất mùi hương dịu nhẹ.
Tôi quay lại, gặp ánh mắt long lanh của Hoắc Khiêu Kiều.
Đúng là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”!
Anh ta nhẹ nhàng nói: “Em mặc ít thế, định đi đâu?”
“Em... em...”
Liếc mắt thấy Từ Châu Thanh đằng sau với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Nhưng khi thấy Hoắc Khiêu Kiều, hắn lộ vẻ e dè.
Tôi chợt hiểu.
Từ Châu Thanh sợ Hoắc Khiêu Kiều.
Trước giờ, tôi và Hoắc Khiêu Kiều luôn bị xem như kẻ th/ù. Bản thân anh ta cũng giấu kín tâm tư, nên Từ Châu Thanh không biết rằng động vào tôi chính là chọc gi/ận Hoắc Khiêu Kiều.
Nhớ tới bình luận của “Đại Vương Sầu Riêng”, tôi quyết định.
8
Tôi giả vờ yếu đuối, vòng tay ôm vai Hoắc Khiêu Kiều, dựa hẳn vào người anh ta.
“Em không muốn ở ký túc, anh cho em về nhà được không?”
Mặt Từ Châu Thanh đột nhiên biến sắc, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hoắc Khiêu Kiều mắt lấp lánh vui mừng, nén niềm hạnh phúc: “Được.”
【Tình tiết lại thay đổi rồi!】
【Cải biên khác nguyên tác thật đấy!】
【...】
Từ Châu Thanh đành trợn mắt nhìn chúng tôi bỏ đi.
Vào đến biệt thự của Hoắc Khiêu Kiều, tôi mới thực sự thở phào.
Dù có bi/ến th/ái cỡ nào, Từ Châu Thanh cũng không dám xông vào đây gi*t tôi.
【Đường Việt trốn ở nhà phản diện cũng hay.】
【Nhưng hắn trốn được mãi không?】
“Đại Vương Sầu Riêng” lại bình luận:
【Nếu Đường Việt muốn, hắn có thể ở đây cả đời.】
Có người chất vấn:
【Không cần cả đời. Trong nguyên tác, một tháng sau nam chính và nữ chính sẽ ra nước ngoài định cư. Đường Việt chỉ cần sống tới lúc đó là được.】
Những bình luận trên không trung sôi nổi bàn tán.
Đến 9 giờ tối, chúng biến mất.
Sáng hôm sau, Hoắc Khiêu Kiều và tôi cùng đến trường.
Chân tay rã rời, tôi lẽo đẽo theo anh ta ra cửa.
Nhưng khi sắp bước qua ngưỡng cửa, tôi đột nhiên sợ hãi.
Theo bản năng, tôi nắm ch/ặt tay anh ta, thốt ra câu khiến chính mình cũng ngỡ ngàng:
“Hoắc Khiêu Kiều, anh nh/ốt em đi!”
9
Đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra sau cả đêm trằn trọc.
Đôi mắt pha lê của Hoắc Khiêu Kiều lóe lên vẻ khó hiểu, giọng dịu dàng đến rợn người:
“Sao em lại muốn anh nh/ốt em?”
*Đương nhiên là vì anh cũng muốn nh/ốt em mà!*
*Vì em muốn trốn gã nam chính bi/ến th/ái đó!*
Tôi gượng giải thích:
“Dạo này em đọc mấy truyện ngôn tình giam cầm, muốn trải nghiệm cảm giác bị nh/ốt.”
Nói xong, tai tôi đỏ rực.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Sự x/ấu hổ tràn ngập tim.
Nhưng để sống sót, danh dự là thứ gì chứ?