Hồng Liên Túng Hổ

Chương 2

17/09/2025 11:11

Thanh Liên, nàng chịu khổ rồi. Chúng ta vào cung là để chữa bệ/nh cho Hoàng hậu. Qua thời gian này, ta sẽ đưa nàng rời đi, những lời đàm tiếu của họ sẽ chẳng còn nghe thấy nữa.

Ta gạt tay hắn, cười lạnh lẽo.

Hắn vẫn chưa biết, Tiêu Tùy đối với ta rất hài lòng, sợ rằng ta không thể rời đi được nữa.

Trong điện có vị thái giám bước ra.

– Thánh nữ Thanh Liên, đây là th/uốc Bệ hạ ban, mời ngài dùng ngay tại đây.

Thị nữ sau lưng hắn cúi đầu, hai tay nâng khay trình lên trước mặt ta.

Hồng Âm nhìn chén sứ trắng kia, nghi hoặc hỏi: "Đây là th/uốc gì?"

Trái tim ta đ/ập thình thịch.

Vị thái giám ngượng ngùng đáp: "Tất nhiên là..."

Hồng Âm chau mày định với lấy chén th/uốc, nhưng đã bị ta nhanh tay cầm lên uống cạn.

– Về bẩm báo đi.

Ta không dám đối diện chuyện này, quay người vội vã bước đi, không may chạm vào vết thương.

– Xì...

Cánh tay được ai đó đỡ lấy vững vàng.

Là sư huynh Hồng Âm.

Hắn khẽ đỡ ta, cúi đầu nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng dồn về phía ta.

– Sư muội bị thương rồi phải không? Bệ hạ đã trừng ph/ạt nàng?

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng trào dâng nỗi bi thương vô tận, bao uất ức ùa về.

Dù sao trên đời này, ta cô đ/ộc lẻ loi, chỉ còn sư huynh mà thôi.

Hắn giống như huynh trưởng của ta.

Ta siết ch/ặt lòng bàn tay, mở miệng nói mà giọng vô cớ khàn đặc:

– Sư huynh, Bệ hạ hắn...

Một giọng nói the thé đột ngột c/ắt ngang:

– Quốc sư Hồng Âm, Hoàng hậu nương nương đ/au đầu dữ dội, triệu ngài vào gấp.

Hồng Âm nhíu mày, bỏ mặc ta vội vã rời đi.

Ta sững người, đuổi theo trước mặt hắn: "Sư huynh, em chưa nói xong..."

Hắn sốt sắng bước tới, đẩy ta ra.

– Thanh Liên, thân thể Hoàng hậu nương nương quan trọng hơn, ngươi tự về nghỉ ngơi đi.

Ta níu vạt áo hắn không buông.

– Sư huynh đừng đi! Người đi rồi, em sẽ không thể nói ra nữa...

Ta thật sự đã rất khó khăn mới dám mở lời.

Ánh mắt Hồng Âm chợt lạnh băng.

– Thanh Liên, ngươi thật ngang ngược. Đã vậy thì đời đừng nói nữa!

Vạt áo trong tay ta bị hắn rút dần ra.

Dưới ánh tà dương, ta đờ đẫn đứng đó, nhìn theo bóng hình khuất dần.

Không biết đứng bao lâu.

Ta thất thần trở về phòng, cởi áo tắm rửa trong nước nóng.

Hơi nước bốc lên, ta ngâm váy lót trong nước, lặng lẽ rửa sạch vết m/áu.

Ta yên lặng nhìn mặt nước.

Nhìn hồi lâu.

Đầu ngón tay xáo động bóng người dưới nước.

Sư huynh, chúng ta từ đây cách biệt vậy.

03

Trời sẩm tối, Hoàng hậu triệu ta đến đ/ốt hương.

Ta vén chuỗi ngọc thanh tơ, hương ấm tràn ngập cung thất.

Tiếng tụng kinh của Hồng Âm văng vẳng, âm điệu khoan th/ai định thần.

Hắn ngồi bên giường Hoàng hậu, tay cầm kinh Bát Nhã, thỉnh thoảng liếc nhìn người trên giường, ánh mắt dịu dàng.

Thẩm Niệm Dung ngồi trên giường, lơ đãng nghịch chuỗi ngọc bội phật bằng ngọc trắng.

Ta nhận ra đó là vật bất ly thân của Hồng Âm, trước kia ta đòi mà hắn không cho.

Hoàng hậu thấy ta vào, bỗng cười tươi, nắm lấy cổ tay Hồng Âm ôm lấy hắn.

– Đã có sư muội ngươi gánh tội, không ai nghi ngờ ta nữa, nàng ấy cũng đã biết hết, chi bằng để nàng canh giữ cho chúng ta nhé?

Ta không biết nên tiến thoái thế nào, chân như đóng đinh tại chỗ.

Hồng Âm liếc nhìn ta, khẽ cúi đầu, hai tay đẩy nàng ra.

– Nương nương, xin giữ ý.

Hắn đặt kinh thư xuống, bước ra ngoài.

Thẩm Niệm Dung nụ cười tắt lịm, giây lát sau nhìn ta khẽ mỉm.

– Ngươi lại đây.

Ta lặng lẽ bước tới.

Thẩm Niệm Dung rút trâm vàng, khuấy lò hương trong lòng bàn tay ta.

– Bổn cung nhắc nhở Thánh nữ, đừng vì Quốc sư lỡ hôn ngươi lúc nóng gi/ận mà sinh lòng không đáng có.

Tàn hương nóng bỏng bị nàng bới lên, rắc lên da thịt ta tạo ra cảm giác bỏng rát.

– Hoàng hậu nương nương, thần biết rồi. – Ta đ/au đến nỗi hít khí lạnh.

Thẩm Niệm Dung mãn ý dừng tay, ngẩng lên nhìn ta, khóe môi nở nụ cười.

– Dân gian đồn rằng pháp sư Tuyền Uyên giáo có giọng nói trấn h/ồn, m/áu Thánh nữ chữa được vạn thương, có thật chăng?

Ta do dự một chút.

M/áu ta đã không còn linh nghiệm nữa rồi.

Hồng Âm sư huynh trở vào, nghe được câu này liền đáp: – Đúng vậy. Nương nương bệ/nh đ/au đầu kinh niên, đợi vài hôm nữa, ta mổ chữa sẽ dùng đến m/áu của Thanh Liên.

Hoàng hậu nhìn ta cười, móng tay khẽ lướt qua cánh tay ta để lại vệt đỏ dài.

– Thì ra Thánh nữ hữu dụng đến thế.

Ta bỗng sững sờ.

Thẩm Niệm Dung muốn mổ x/ẻ ư?

Nhưng nếu đến lúc đó, m/áu ta không c/ứu được nàng, thì phải làm sao?

Hồng Âm tiếp tục giảng kinh cho Hoàng hậu.

Giảng xong một quyển, hắn dừng lại bảo ta: – Ngươi về lấy quyển kinh thư đến.

Ta bước ra ngoài, dừng trước rèm châu.

Bên trong vang lên tiếng động nhỏ.

Ta lùi hai bước, liếc nhìn vào trong——

Hồng Âm ôm ch/ặt eo Hoàng hậu, ấn nàng vào gối, cúi đầu hôn say đắm.

– Sao ngươi... sợ sư muội thấy sao? Nói rõ xem.

Thẩm Niệm Dung đặt ngón tay lên trán hắn, mím môi không vẻ.

Hồng Âm cúi nhìn nàng, khẽ cười.

– Sư muội ta là Thánh nữ, không được dính nhân sự, sợ nàng thấy sẽ nghĩ lung tung.

Thẩm Niệm Dung buồn cười: – Thiếp tưởng ngươi thích nàng.

Hồng Âm sững người, lâu sau mới hoàn h/ồn.

– Nói gì thế? Sư muội với ta là thân nhân, làm sao có thể yêu được?

Thẩm Niệm Dng nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng nhếch lên.

– Vậy mà ngươi dám hôn nàng...

Câu nói của nàng không kịp dứt.

Bởi Hồng Âm đã cúi sâu hôn lấy nàng.

Hơi thở hai người càng thêm gấp gáp.

Ta thu tầm mắt, trái tim đ/au thắt chua xót, không chịu nổi những âm thanh ấy, hầu như chạy trốn.

Bước nhanh ra cửa lại đ/âm sầm vào người.

– Bệ... Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?

Tiêu Tùy bị ta xô vào cũng không gi/ận, liếc nhìn lạnh lùng rồi tiếp tục tiến vào.

Sư huynh và Hoàng hậu đang ở cùng nhau.

Tiêu Tùy đi thêm vài bước nữa ắt sẽ chứng kiến cảnh tượng ấy.

Gió đêm lạnh buốt thổi khiến lòng ta hoảng lo/ạn, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

04

Trong điện nhỏ hẹp, ta bị Tiêu Tùy ép hai cổ tay, lưng dựa vào tường lạnh.

– ...Ngài không thể ở đây, Hoàng hậu sẽ biết.

Ta giãy không thoát, dùng chân đ/á vào bắp chân hắn.

– Chẳng phải ngươi kéo trẫm đến đây sao?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm