Hứa Tư Tư, em thực sự không bằng được Hứa Niệm một chút nào, anh thực sự hối h/ận vì đã lấy em làm bản sao."
Lời lẽ cay đ/ộc năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ đây cảnh người đã khác.
Cuối cùng, tôi không nói thêm gì nữa, chậm rãi bước vào bóng tối.
Ngoại truyện: Hứa Niệm
Hứa Niệm lại một lần nữa gi/ật mình tỉnh giấc, cô bật dậy ngồi phịch xuống, tay ôm ng/ực thở gấp.
Đây là năm thứ tám cô rời đi, cô vẫn không thể ngủ yên.
Cô đang nỗ lực sống.
Kết bạn, ngắm thế giới, làm thí nghiệm, nghiên c/ứu.
Mọi thứ dường như ngày càng tốt hơn, nhưng chỉ riêng Hứa Niệm biết rằng, vào những đêm khuya thanh vắng, cô luôn muốn trèo lên ban công để nhảy xuống.
Nhưng cô không thể.
Giờ cô là Hứa Tư Tư.
Hứa Tư Tư phải sống đến hết tuổi trời.
Hứa Niệm từ nhỏ đã gh/ét Hứa Tư Tư.
Cô ấy giống như một con gián không ch*t được, bất kể Thẩm Phương đối xử thế nào, cô ấy chỉ buồn nhiều nhất một đêm, sáng hôm sau thức dậy lại là đôi mắt sáng ngời.
Sao cô ấy có thể vô lo vô nghĩ, tự do tự tại như vậy?
Cô ấy muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
Nhưng Hứa Niệm thì không.
Cô có lớp học thêm không bao giờ hết, bài tập không bao giờ xong, cô phải nỗ lực trở thành đứa con xuất sắc nhất của Thẩm Phương.
Hứa Tư Tư có đôi chân lành lặn.
Cô ấy có thể chạy, chạy đến bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới này.
Nhưng Hứa Niệm lại bị c/ắt đ/ứt đôi cánh, bẻ g/ãy tứ chi, cô không thể đi đâu được.
Điều này khiến Hứa Niệm vô số lần tuyệt vọng.
Cô ước gì Hứa Tư Tư có thể nhìn thấy cô, c/ứu cô.
Hứa Niệm chưa bao giờ nghĩ rằng, thứ h/ủy ho/ại một con người lại là tình yêu.
Có lẽ rốt cuộc cô vẫn không bằng được sự kiên cường, lợi hại của Hứa Tư Tư.
Hứa Niệm nghĩ: Thế là xong. Cả đời cô, thế là xong.
Nhưng Hứa Tư Tư lại cho cô một lựa chọn.
Một lựa chọn trở thành Hứa Tư Tư.
Hứa Niệm thừa nhận, cô đã xao động.
Đây là năm thứ tám cô trở thành Hứa Tư Tư.
Một ngày nọ, một người bạn ngạc nhiên gửi cho cô một bức ảnh.
【Nhìn này, có giống cậu không.】
【Tớ sửng sốt luôn, cậu chắc chắn không có một người chị hay em gái sinh đôi sao?】
Hứa Niệm nhìn bức ảnh, tham lam phóng to, rồi lại phóng to.
Đó là một cô gái lạnh lùng, mặc trang phục công sở, đeo kính gọng vàng, toàn thân tỏa ra khí chất khiến người lạ không dám đến gần.
Là Hứa Tư Tư.
Đây mới là Hứa Tư Tư thực sự.
Hứa Niệm đã vô số lần dò la tin tức của Hứa Tư Tư.
Cô biết Hứa Tư Tư đã thi đỗ vào trường đại học lý tưởng.
Nhưng đó không phải điều Thẩm Phương muốn.
Bà ấy sẽ đối xử với Hứa Tư Tư thế nào?
Hứa Niệm trằn trọc, m/ua vé xe trở về, lẩn trốn nửa tháng.
Cho đến khi Hứa Tư Tư bảo cô cút đi.
"Không phải việc của mày để lo."
"Bà ấy còn chưa đủ để tao chơi đùa."
"Chỉ có đồ bỏ đi như mày mới để bà ta nắn."
Hứa Niệm nghĩ, cô đúng là khá bỏ đi.
Tại sao vấn đề gần như đẩy cô đến chỗ ch*t lại không ảnh hưởng gì đến Hứa Tư Tư?
Hứa Niệm luôn biết Hứa Tư Tư rất xuất sắc.
Bản thân cô phải vật lộn mới giữ được vị trí nhất khối.
Hứa Tư Tư lại dễ dàng lọt vào top mười.
Bản nhạc mà cô phải luyện tập đi luyện tập lại mới nhớ được, Hứa Tư Tư chỉ một lần đã gảy theo được.
Hứa Niệm sợ cực kỳ.
Nếu trong nhà này phải có một đứa bỏ đi, cô mong đó là Hứa Tư Tư.
Nhưng giờ đây, xem ra, kẻ bỏ đi từ đầu đến cuối vẫn là cô.
Cũng tốt, hình như cũng tốt.
Hứa Niệm đột nhiên nhớ Hứa Tư Tư da diết.
Cô lấy điện thoại, gọi số đã thuộc lòng.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Ai đấy?"
Hứa Niệm siết ch/ặt điện thoại, ch/ặt đến mức cả bàn tay r/un r/ẩy.
Cô không thốt nên lời, chỉ có hơi thở ngày càng gấp gáp.
Một lúc lâu sau, Hứa Tư Tư lên tiếng.
"Tao đang bận."
"Mày mà không sợ nữa…"
"Thì về."
Xoẹt.
Nước mắt Hứa Niệm chảy dài.
Cô "Ừm" một tiếng, giọng điệu tràn đầy nhẹ nhõm.
Cô nghĩ, cô sắp được về nhà rồi.
(Hết)