Bởi lúc đó họ luôn sánh đôi, mắt mọi người mối h/ệ thân thiết.

Giản vuốt mái dài, cười nói: "Bạn học kiêm hương thôi."

Khi Quý nghe trả lời này, im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: "Đúng ấy nói."

Từ nhỏ đã sống sung túc, xinh đẹp rạng rỡ, phải dũng cảm bày tỏ yêu thương. Chưa từng gặp chàng trai nào Quý sau khi được trả lời ưng ý, màn cuộc rầm rộ.

Quý từ vùng núi thi đỗ mang chất kiêu hãnh. Anh từ tôi, nói mười năm trả học bổng sẽ không yêu đương.

Lúc ấy, trái tim chỉ Quý Triệt.

Nụ cười hiện của anh, hiếm hoi dùng bữa, quan tình lộ ra - tất đều khiến hứng khởi, thêm quyết tâm.

Tôi hai năm, từ hai năm.

Cuối khiến xiêu lòng, do đột ngột lâm bệ/nh.

Khi họ hàng bó tay trước ba mươi triệu viện phí, Quý tiều tụy vì v/ay thất bại, đem số tiền kiệm nhỏ ngập ngừng nhận.

Hôm đầu bất lực và ti, yếu đuối cảm nơi anh.

Ba sau, ôm bó hồng xuất hiện dưới ký túc xá. đỏ mặt lao vào vòng tay anh.

Tôi hạnh phúc r/un cũng đỏ mắt: U, sao em yêu thế... thật may mắn..."

Khi và Quý tay tay xuất hiện ở hôn lễ ấy, chốc người.

Tôi từ nhà vệ bước bắt gặp hai người đứng vai kề vai nơi ban công, y hệt đầu gặp họ.

Gió mang mảnh "Lúc ấy em đợi nói...", U tốt...", "Có duyên không phận..."

Lúc ấy chẳng từng thời động.

Người xưa đã chồng, Quý cũng với tôi. Cứ thế bước trên đời riêng được.

Nhưng không ngờ, cuộc sống bất ngờ b/ắn quay đầu.

Và nó đến dữ dội.

Nửa năm trước, ly hôn.

Cô từng kết hôn nhoáng với trai nhà giàu đi thuê, bội hành, nhà tính trắng tay.

Cô tiều tụy tìm đến Quý Triệt.

Đàn ông khó tránh khỏi chút tình cảm khác lạ với bạch quang thời nghèo khó. điện thoại ấy, Quý đầu thần.

Có lẽ muốn bù đắp nuối tiếc trẻ, hay khoe mẽ thành công, sức đỡ.

Nửa năm nay, gác công việc, nguyện trả tiền luật sư, chạy vạy thập chứng đến nhà cũ đàm phán, đón Tết...

Ban đầu, bày tỏ bất an.

Anh thất nhìn tôi, lạnh băng: "Tân hương, cũng bạn học Một người phụ hành cư/ớp ch*t, gì sai?"

Thế bỏ rơi, hình trên trang nhân khi không lạc được anh.

Như bóng lưng tìm nhà, vest vắt trên phòng cô, bốn tay nghịch chó vàng...

Dần dần, im lặng.

Quý không về, lên sớm.

Ngày lễ đưa hai ấy đi chơi, m/ua túi hàng hiệu đỏ.

Trang nhân không còn chút gợn sóng, nữa tay nhấn like.

Quý hài lòng với thông cảm của tôi, tặng viên cương lớn.

Tôi cũng biểu lộ niềm vui quà, nhưng khi cúi xuống thức ho khan né tránh.

Lần ấy, lại.

Thoáng hiện vẻ tạp.

Cũng từ kinh ra:

Hóa ra mình không còn yêu Quý nữa.

Nhận thức này khiến hoảng lo/ạn.

Bảo sao cớ chống xúc x/á/c.

Bảo sao nghe áp lực.

Bảo sao ngửi mùi lạ trên áo vừa giặt.

Nhưng phải sao?

Ly hôn ư? Lý do gì?

Hết yêu?

Nhưng hôn nhân không phải trò đùa. chắc chắn không tin lý do Trong mắt mọi người, yêu Quý đi/ên cuồ/ng.

Kể bản thân anh.

Vì bất hòa?

Tính Quý vốn không bày tỏ, nhưng khách quan mà nói, với tôi, sau cưới còn hơn trước. chí hai năm trước khi công ty hoảng, không ngại rót tiền c/ứu nguy.

Nhu?

Nhưng Quý không dễ xúc gần đây hai người thân tuyệt gì.

Ít hiện tại.

Tôi thật không phải sao.

Càng ngày uất, g/ầy mòn.

Như nhộng kén, chỉ cuộc đời xám vọng...

Đêm nay, lúc này.

Nghe Quý nhắc đến Nhu, dâng lên xung động.

Bố yêu phải dũng cảm nói ra.

Vậy yêu, nên vậy không?

"Quý Triệt."

Tôi lên tiếng bóng tối.

"Hay chúng ta..."

Quý khẽ chép miệng, ngắt "Thôi, chuyện không muốn giải thích thêm."

Anh xoay người, đầy bất mãn: "Cuối tuần nhật em chuẩn tinh đừng bà lo lắng."

Nhìn ánh trăng mềm ngoài cửa.

Tôi dài n/ão nuột.

04

Tôi phòng tranh nhỏ.

Món quà nhật 20 tặng.

Bà nói, khi buồn, cần nơi mình thích để lui về.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sổ Tay Tự Cứu Của Thiếu Nữ

Chương 13
Để không bị bắt nạt, tôi đã đi theo Giang Tống - kẻ cầm đầu trường học suốt hai năm trời như một con chó liếm chân. Giáo viên làm ngơ trước cảnh tượng ấy. Bố mẹ dặn dò tôi hầu hạ cậu ấm nhà họ Giang cho chu đáo, tốt nhất là mang thai để mẹ tròn con vuông. Em trai tôi bắt chước theo, gọi tôi là đôi giày rách mà người ta đã chán chê. Trước kỳ thi đại học, đám bạn của Giang Tống trêu đùa: "Hai năm rồi vẫn chưa chán à? Con bé ngoan hiền chơi vui lắm hả?" Giang Tống cười khẩy đáp: "Vui lắm, các cậu có muốn thử không?" Thế nhưng khi kết quả thi đại học công bố, tôi đạt 721 điểm trở thành thủ khoa toàn tỉnh. Các trường đại học lớn tranh nhau đến nhà chiêu mộ, phóng viên chất đầy ngưỡng cửa. Ngày nhận giấy báo nhập học Bắc Đại, Giang Tống đứng dưới mưa tầm tã suốt đêm. Hắn gần như gục ngã, giọng nức nở van xin: "Em đã hứa sẽ ở bên anh mà." Tôi lạnh lùng cắt lời: "Hai năm rồi vẫn chưa chán? Tôi thì chán ngấy rồi."
Hiện đại
Vườn Trường
Nữ Cường
0