"Mẹ tôi tiếng x/ấu đồn xa, có ngày bà dắt tôi quỳ từ đầu làng đến cuối xóm vẫn không xin đủ bát cơm."

"Tôi khóc lóc bảo bà đưa tôi đi nơi khác, dù làm mấy việc vặt ngoài kia còn hơn sống nh/ục nh/ã trong làng."

"Thẩm Mạt, cậu là người duy nhất bảo tôi đừng quỳ xuống."

Hơi thở tôi gấp gập, câu nói năm xưa vang vọng lại.

——Ít nói, gặp chuyện thì xin lỗi, thường xuyên quỳ lạy.

Liễu Thu ngẩng mặt lên, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, nhưng đáy mắt tĩnh lặng tựa ao tù.

Cậu nhìn tôi bất ngờ nhếch mép.

Giữa chặng mày thoáng nỗi đ/au, nụ cười trở nên chua chát.

"Thôi đừng nói nữa!"

Tôi bước tới ôm chầm lấy cậu.

Chỉ nghe vài câu mà tim tôi đã thắt lại, sao nỡ để cậu tự dày vò bản thân thêm.

Tôi gục xuống.

Tôi chính là yêu Liễu Thu mà.

"Cậu thương hại tôi đấy à?" Liễu Thu cười hớn hở, nhưng chẳng khiến người ta gh/ét được.

Cậu rúc vào lòng tôi, mặt đỏ bừng, tay nắm ch/ặt vạt áo tôi nũng nịu.

Trông như sắp khóc mà không khóc, đáng thương đến lạ.

"Vì thế đừng đuổi tôi về, làm ơn đi mà."

Thật là phá luật.

Nhưng tôi muốn chiều theo ý cậu.

Tôi mềm mại hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng khẽ nghẹn lại.

"... Chỉ có kẻ ngốc mới đuổi cậu về."

"Thu Thu của tôi đáng yêu thế này, đổi cả ngàn lượng vàng cũng không thèm."

Cậu ngỡ ngàng trước sự thay đổi của tôi, mắt tròn xoe, cười hạnh phúc như trẻ con được kẹo.

Liễu Thu uốn éo như con lươn trong vòng tay tôi.

Tay nắm ch/ặt áo sau lưng tôi, ôm không chịu buông.

Kẻ lang thang như tôi chưa từng được ai ôm ch/ặt đến thế.

... Như thể ngày mai là tận thế.

***

Tôi luôn lo lắng cho Liễu Thu.

Cậu không muốn trở lại xã hội, dù bị trói buộc bao năm vẫn không khao khát tự do.

Liễu Thu là người trầm lặng.

Khóc cũng lặng lẽ, như hạt mưa rơi trên kính xe buýt.

Ngay cả khi làm chuyện ấy cũng chẳng kêu ca, chỉ r/un r/ẩy rúc vào lòng tôi.

"Anh ơi... đồ rơi mất rồi."

Tay Liễu Thu nắm ch/ặt áo trước ng/ực tôi, mắt đỏ hoe, mí mắt ửng hồng.

Như hoa mai đỏ điểm tuyết.

Tôi hôn nhẹ giọt lệ nơi khóe mắt cậu.

Lúc này chẳng ai dừng lại, tôi âu yếm hôn cậu, giọng dỗ dành.

"Thu Thu à, rơi thì để nó rơi."

Chơi đùa xong, tôi với tay nhặt chiếc khung ảnh rơi bên giường.

Liễu Thu tỏ ra tò mò lạ thường với tấm ảnh.

Tôi ôm cậu vào lòng.

Cậu cầm khung ảnh, ngón tay chạm vào hình tôi đang ôm chú chó xám.

Phía sau là dãy núi trùng điệp, núi này nối tiếp núi kia.

Bình minh ấm áp phủ lên những ngọn đồi.

Tôi vuốt ve mái tóc mềm của cậu, thân mật thì thầm:

"Chụp ở làng Phù Tịch, nơi ấy rất đặc biệt. Dãy núi như bậc thang, từ nhà dân nhìn ra, mặt trời mọc từ đỉnh đầu tiên rồi lặn sau đỉnh thứ hai."

Tôi nắm tay cậu, chỉ về phía chân trời:

"Hôm đó tôi đã thấy bảy lần mặt trời mọc và lặn."

"Thu Thu, chúng ta đi du lịch nhé."

"Thế giới rộng lớn hơn em tưởng nhiều, anh muốn em được tự do."

"Câu trả lời cho tự do ấy, hãy cùng nhau đi tìm trên con đường đuổi theo gió nhé?"

Liễu Thu ngẩng mặt ngạc nhiên, mắt sáng long lanh, tóc mềm cọ vào cổ tôi.

"Tự do... quan trọng đến thế sao?"

***

Trên đường đi, tôi vẽ bản đồ Trung Quốc đ/á/nh dấu các điểm du lịch.

Liễu Thu cầm phi tiêu, ngập ngừng nhìn tôi.

Tôi nắm ch/ặt tay cậu:

"Cứ ném đi, chỗ nào cũng được, đừng lo chuyện tiết kiệm."

Phi tiêu từ tay người đẹp bay ra - Thanh Hải Hồ.

Chúng tôi ngồi tàu 15 tiếng 44 phút tới Tây Ninh.

Ghế cứng khiến mông ê ẩm, Liễu Thu vừa lên tàu đã ngủ gục trên đùi tôi.

Vừa ra ga, gió tây bắc cuồn cuộn như ngựa phi.

May mắn tìm được tài xế địa phương chở đi vòng quanh Thanh Hải - Cam Túc.

***

Núi Nhật Nguyệt là nơi Văn Thành công chúa ngoảnh nhìn cố hương lần cuối.

Mười ba trăm năm trước, cô gái Trường An ấy đứng đây ngóng về quê nhà, cả đời không trở lại.

Núi cao bốn nghìn mét, tôi sợ Liễu Thu say độ cao nên m/ua sẵn hai bình oxy.

Ai ngờ cậu cứng rắn hơn tôi tưởng.

Còn tôi, chưa lên đỉnh đã thở không ra hơi.

Cờ ngũ sắc bay phấp phới giữa núi xanh trời biếc, cắm trên cột vàng lấp lánh.

Người ta nói ở đây cầu nguyện gần trời hơn.

"Em ổn mà, đừng ngoái lại."

Liễu Thu liên tục quay đầu nhìn, gió thổi tung dải cờ, bóng người tôi yêu mờ ảo sau rừng cờ.

Chặng mày cậu phóng khoáng như thiếu niên.

Hóa ra video không lừa được ai.

Không chỉ cờ bay, mà lòng người cũng xao động.

Chúng tôi đều thích những thứ dễ thương.

Thuê trang phục Tạng, Liễu Thu ôm cừu con cười tít mắt.

Ai ngờ cậu chụp ảnh rất có khiếu, máy móc trong tay cậu biến kẻ thô kệch như tôi thành người mẫu.

Những bức ảnh Liễu Thu chụp mang cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Nhưng tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Không biết rằng mười năm trước đã có người gặp nhau.

Vì tôi trả giá dở nên Liễu Thu luôn xót tiền.

Không chỉ chụp hình với cừu, mọi hoạt động trên đường đều do cậu mặc cả.

Lòng tôi nhẹ nhõm phần nào, dù sao tôi cũng hơn cậu cả giáp.

Cậu có nhiều kỹ năng sống hơn, đến lúc tóc bạc da mồi, tôi cũng yên tâm nếu mình đi trước.

***

Thanh Hải Hồ là hồ nước mặn lớn nhất Trung Quốc, được mệnh danh "biển tiên".

Tiếng Mông Cổ gọi nó là "Khu khố Náo nhĩ" - hồ nước xanh thẳm.

Hơi nước mặn mòi phả vào mặt, Liễu Thu chạy xa vài bước, tôi và tài xế dựa xe hút th/uốc, kể chuyện ngày xưa.

Gió hồ thổi bay áo cậu, in rõ eo thon.

Núi non trùng điệp vây quanh, ngoài mặt nước biếc xanh, chỉ có mây trắng bồng bềnh và hoa cải vàng rực đến tận chân trời.

Tôi nắm tay Liễu Thu.

Theo ánh mắt cậu, thấy đôi uyên ương đang chụp ảnh cưới bên hồ.

"Lát nữa mình cũng chụp nhé."

Chúng tôi giờ đều là trẻ mồ côi, chẳng bận tâm lời đời.

Những lời dị nghị đời thường...

... còn chẳng đáng bằng cơn gió thoảng nơi tây bắc hoang vu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm