"Tống Hà, cậu chở tớ cùng chiếc xe điện được không? Không phải miễn phí đâu, tớ trả tiền."
Hoàng hôn buông xuống, tôi không thực sự nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng có thể cảm nhận ánh mắt hắn đậu trên mặt tôi, rất lâu không chịu rời đi.
"Xin lỗi, tôi bị quáng gà, tối không lái xe được."
"À, thôi vậy." Tôi thở dài đầy tuyệt vọng, "Bỏ qua đi."
Đúng lúc tôi đẩy xe định quay về, Tống Hà đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
"Ban đêm không an toàn, cậu ở lại đi. Sáng mai tôi đưa cậu về."
**Chương 3**
Tôi đành ở lại.
Danh dự nào quan trọng bằng mạng sống? Đàn ông phải biết co duỗi đúng lúc.
Ngôi nhà cũ của Tống Hà sạch sẽ bất ngờ. Sàn gỗ cổ kính không dính một hạt bụi.
"Mấy năm nay cứ nghỉ Tết là tôi về đây."
Tôi xỏ dép đi loanh quanh, hỏi vu vơ: "Cậu không ở nước ngoài suốt sao?"
"Tôi đi nước ngoài, không phải ch*t ngoài đó rồi."
Tống Hà trả lời vô cảm rồi ngồi xuống bàn: "Ăn tối chưa?"
Câu hỏi khiến bụng tôi réo òng ọc. Tôi trơ trẽn rửa đũa rồi kéo ghế ngồi xuống.
Bữa ăn đơn giản với đĩa ô mai ngâm đường nhỏ.
Tôi nếm thử, buột miệng: "Ông nội tôi làm ô mai ngon hơn nhiều."
Tống Hà cũng gắp một quả.
"Tôi biết."
Tôi lẩm bẩm trong đầu: Giỏi lắm, lại tỏ ra biết tuốt.
Nhắc đến ông nội, tôi chợt nhớ bức thư tình của người đàn ông khác.
Nước ô mai thấm vào đầu đũa, nhuộm tím cả cơm.
Tôi nhìn chằm chằm, giọng đờ đẫn: "Thích đến mấy rồi cũng ng/uội. Người ta cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, cưới vợ sinh con."
Tống Hà im lặng.
Hắn ăn xong, đặt bát xuống nhìn đĩa ô mai hồi lâu mới lên tiếng: "Mẹ tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi ông ngoại nhặt được. Ông cả đời không lấy vợ."
Giọng hắn bình thản khiến lòng tôi chùng xuống.
Tôi há hốc miệng không nói nên lời, nhìn hắn dọn bàn mà trong ng/ực nặng trĩu.
Như có thứ gì đó nghẹn lại, vừa chua xót vừa khó chịu.
Cảm giác ấy vẫn đeo bám khi tôi chuẩn bị ngủ.
Tống Hà chỉ dọn phòng hắn. Tôi đành trải chiếu dưới sàn nhà.
Ánh trăng tràn qua cửa sổ. Tôi trằn trọc nhìn vào khoảng tối đặc quánh dưới gầm giường.
Bóng tối càng lúc càng dày đặc, như hố đen muốn nuốt chửng tôi.
Da đầu căng thẳng, tôi bật dậy gi/ật chăn Tống Hà rồi chui tọt vào giường.
**Chương 4**
"Cậu bị làm sao vậy?"
Tống Hà nhíu mày lùi lại.
Chăn hắn ấm áp, thoảng mùi hương dịu nhẹ.
"Sàn cứng quá."
Tôi thoải mái kéo gối về phía mình.
Chưa bao giờ nghĩ tôi và Tống Hà lại có ngày nằm chung giường hòa thuận thế này.
Những căng thẳng ngày xưa giờ như thuộc về kiếp khác.
Tống Hà chuyển vào lớp tôi hồi lớp ba, trở thành bạn cùng bàn.
Có lẽ vì lạ chỗ, hắn bám tôi như hình với bóng.
Ăn cùng, chơi cùng, thậm chí đi vệ sinh cũng lẽo đẽo theo sau!
Để tránh hắn, tôi phải nhịn tiểu cả ngày.
Hồi ấy con trai hay nuôi bọ cánh cứng. Tôi không thích nhưng vẫn phải giả vờ hùa theo.
Có lần Tống Hà đi muộn, bị ph/ạt đứng góc lớp.
Về chỗ, hắn bảo tôi nhắm mắt chìa tay ra.
Lòng bàn tay tê rần, tiếng reo hò vang lên xung quanh.
Mở mắt, con bọ hung đen nhánh đang bò trên tay tôi.
Tống Hà mỉm cười đầy mong đợi.
Ba giây sau, tôi hét thất thanh rồi t/át con bọ vào mặt hắn.
Từ đó, tôi đơn phương tuyên chiến với Tống Hà.
Cuốn sổ ghi h/ận chất đầy ân oán:
- Tôi chơi yo-yo, hắn chơi hay hơn → Ghi h/ận
- Tôi học cờ vây, hai tháng sau hắn đấu được với kỳ thủ 5 đẳng → Ghi h/ận sâu
- Tôi mang truyện Naruto đến lớp, hắn làm cô giáo tịch thu → Dù đền bù vẫn ghi h/ận
- Con gái tôi thích đều tỏ tình với hắn → H/ận MAX
Ân oán kéo dài đến hết cấp ba.
Sau khi thi đại học, hắn nhét mảnh giấy vào ngăn bàn tôi:
【6H TỐI, RỪNG CÂY ĐỒI TÌNH NHÂN】
Rõ ràng là thư khiêu chiến.
Ba năm không chung lớp, lẽ ra tôi có thể bỏ qua. Nhưng nghĩ bao năm bực bội, tôi vẫn đi.
Tất nhiên không quên kéo theo đám bạn phòng thân.
Thấy đám đông, Tống Hà mím ch/ặt môi:
"Lúc khác tôi liên lạc lại."
Hắn định đi, tôi liền túm lấy:
"Nói luôn đi, nhiều người đang chứng kiến đấy."
Tống Hà liếc nhìn đám bạn tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi:
"Tôi thích cậu."
**Chương 5**
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa đ/á/nh thức tôi.
Nhìn gương mặt đang ngủ bên cạnh, tôi chớp mắt chậm rãi. N/ão bộ chưa tỉnh táo cố phân tích tình hình.
Ừ thì... tôi đã trơ trẽn chui vào giường hắn thật.