Tạ Tồn nhìn chằm chằm vài giây rồi bật cười bất lực.
3
Sống cùng Tạ Tồn, tôi dần thấu hiểu những khó khăn anh từng trải qua trước khi thành công. Năm mười tám tuổi, cha mẹ ly hôn, không ai muốn nhận nuôi anh. Anh buộc phải bỏ học đi làm ki/ếm sống, cuộc đời chìm nổi vất vả.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện chồng giấy khen cũ kỹ trong góc tủ anh. Học sinh giỏi, cán bộ lớp xuất sắc, thành tích học tập ưu tú, tiền đạo đội bóng rổ... Những điều tôi đọc trong tự truyện về quãng đời đầu của Tạ Tồn chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi: "Thời trẻ không nơi nương tựa, trải qua sóng gió. Năm hai mươi tuổi, nhờ khứu giác đầu tư nhạy bén ki/ếm khoản đầu tiên từ chứng khoán, mở đường ki/ếm tiền suốt hơn thập kỷ."
Anh kể lại nhẹ nhàng như thể đó chỉ là bước đệm tất yếu trước khi trở thành huyền thoại. Tôi lén sờ lên những tấm bằng khen phai màu, vô tình bị anh bắt gặp khi cất lại.
"Đừng có lục đồ và ngửi quần áo tôi nữa được không?" Anh nhíu mày khó hiểu.
"Tôi đâu có!" Tôi cãi lại.
Tạ Tồn nhún vai, nếu không phải đang nương nhờ hẳn tôi đã tranh luận đến cùng. Anh đặt hộp cơm lên bếp, mặc bộ đồng phục giao hàng: "Cậu ăn trước đi, tôi đi làm."
"Lại đi giao đồ ăn nữa à?" Tôi ngạc nhiên khi trời đã tối.
Anh liếc nhìn lạnh lùng: "Ừ."
"Siêu nhân sắt thép gì mà không biết mệt?" Tôi thầm nghĩ nhưng vẫn đề nghị: "Cho tôi đi cùng, tôi phụ anh!"
"Cậu biết lái xe điện không?" Giọng anh bình thản nhưng ẩn chút mỉa mai.
Tôi lắc đầu.
"Thế đi làm gì?" Anh hỏi.
"Anh nói bậy quá!" Tôi phụng phịu.
Tạ Tồn kiếp trước điềm đạm lịch lãm, gi*t người không d/ao, được mệnh danh "hùm xám hay cười". Tôi nhớ như in cảnh anh mặc vest ngồi ghế dài hội quán, đưa cho tôi đĩa bánh ngọt: "Ăn nhiều vào, uống ít rư/ợu thôi." Ấm áp dịu dàng như người hàng xóm tốt bụng.
Nhưng Tạ Tồn mười tám tuổi trước mắt chỉ lạnh lùng quát: "Gh/ét thì cút!"
"Tôi không gh/ét..." Tôi cúi đầu.
Anh hơi ng/uôi gi/ận: "Ăn cơm nhanh đi, nhớ khóa cửa."
"Tối nay anh không về à?"
"Ở lại công trường. Mùa đông sắp đến rồi." Anh nói.
"Tôi cũng đi làm ki/ếm tiền được mà!"
"Bé bằng bàn tay thì nuôi thân còn chưa xong." Giọng anh dịu xuống.
Tôi cúi đầu thất vọng. Bỗng anh dúi mấy cuốn sách giáo khoa vào tay tôi: "Học thuộc 'Tỳ Bà Hành' đi, mai tôi kiểm tra."
"Tôi học làm gì? Đâu có đi học!"
"Phải học." Anh quay lưng nói. "Tôi sẽ cho cậu đi học. Học cho tốt vào."
Cánh cửa đóng lại. Tôi nắm ch/ặt sách giáo khoa, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Tạ Tồn thật sự muốn cho tôi đi học ư? Nhưng tiền đâu? Nuôi tôi đã khó... Chưa ai đối xử với tôi tử tế thế này. Chưa từng.
Tôi ôm ng/ực, vừa cảm động vừa nghĩ: Anh đúng là đi/ên thật.
4
Nửa tháng sau, Tạ Tồn thông báo đã xin được trường cho tôi. Tôi định từ chối thì anh xoa đầu tôi: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt sến súa thế."
Từ đó tôi càng quyết tâm đền đáp. Dọn nhà, nấu cơm, thậm chí tranh giặt quần áo cho anh. Mấy ngày đầu anh im lặng, nhưng khi tôi hay rúc vào lòng anh ngủ, anh bắt đầu cấm tôi giặt đồ.
"Thẩm Tiểu Khanh, cậu giặt không sạch." Anh nói thẳng.
Tôi gi/ận dỗi: "Tôi giặt thơm phức cơ mà!"
Tạ Tồn lẳng lặng bóc quýt đường hơ nóng đưa cho tôi. "Ăn đi."
Tôi bóc từng sợi xơ trắng. Anh thở dài gi/ật lại, nhanh chóng bóc sạch sẽ rồi đưa lại. "Lắm chuyện."
"Sợi trắng đắng mà." Tôi phụng phịu.
"Lưỡi cậu nh.ạy cả.m thế." Mặt anh đỏ lên bất thường.
Nửa tháng qua, tôi thường xuyên trèo lên giường ngủ cùng anh. Ban đầu anh còn đuổi, sau thành thói quen luôn chừa chỗ trống. Có đêm nhìn anh ngủ say, tôi thầm cảm ơn số phận đã gặp được anh.
Nhưng sáng ra, vừa mở mắt anh đã quát: "Không ngủ được thì dậy học bài!" Mỗi lần học không thuộc, anh túm eo đ/á/nh đò/n. Lúc ấy tôi lại thấy anh thật đáng gh/ét.
Cứ thế, trong những ngày tháng anh lúc tốt lúc x/ấu, ngày khai giảng đã đến.
5
Sáng khai trường, Tạ Tồn hút vội điếu th/uốc rồi đưa tôi xấp tiền nhiều mệnh giá: "Đi nộp học phí đi."
Tôi nắm tay anh, lòng đầy lo lắng. Dù đã từng trải nhưng nghĩ đến trường lớp mới vẫn thấy sợ. Sợ thầy cô, sợ bạn mới. Tôi chưa từng có bạn học thực sự, chỉ toàn bạn nhậu cùng cảnh ngộ.