01
Khi còn chạy xe tải đường dài, tôi thường là người tiên phong mở lối. Trong giới gọi đó là "xung sát".
Chỉ khi tôi đi qua, những xe khác mới dám theo. Sau mỗi chuyến, tôi nhận được vô số phong bì đỏ.
Nhiều người hỏi: "Xung sát vậy mà chưa thấy gì à?"
Tôi suy nghĩ rồi đáp: "Cũng chẳng có gì, chỉ là đêm đêm thường có người chặn xe, giữa đường thỉnh thoảng gặp kẻ ăn vạ giả vờ ngã, ven cao tốc đôi khi hiện nguyên cả xóm làng y hệt nhau..."
02
"Tướng Tu La, tâm Bồ T/át, đời này ngươi nhất định phải ăn cơm âm dương."
Năm mười hai tuổi, tôi c/ứu ông lão đi/ên kh/ùng dưới mương nước.
Ông ta nói vậy rồi tặng tôi cây roj đ/á/nh h/ồn bằng gỗ đào chín khúc.
Chẳng tin lời tiên tri, mười tám tuổi tôi rời làng chạy xe tải.
Ba mươi tuổi đã có công ty riêng và gia đình êm ấm.
Cuộc đời tôi gần như hoàn hảo.
Nhưng trong chớp mắt, cha mẹ qu/a đ/ời, vợ bệ/nh mất, bạn thân phản bội.
Tôi gánh món n/ợ khổng lồ, chỉ còn lại đôi vợ chồng son.
Đường cùng, tình cờ thấy cây roj đ/á/nh h/ồn cất dưới tủ.
03
Điện thoại Đường Đông gọi tới lúc tôi đang lái xe đưa khách lên núi.
Giọng hắn đầy hơi men: "Long Trường Đống, đừng có không biết điều. Anh em tốt bụng mới cho mày con đường sống..."
Tôi gằn giọng: "Cút mẹ mày đi!"
Cúp máy, block số. Qua gương chiếu hậu, thấy hai mẹ con khách ngồi sau mặt căng như dây đàn, tôi đành gật đầu xin lỗi.
Khách sợ cũng phải, tôi vốn mặt mày hung dữ, thân hình cao lớn dị thường.
Từ nhỏ đã bị gọi là Trương Phi, Lý Quỳ tái thế. Dạo này để râu xồm xoàm, càng giống hơn.
04
Đường Đông từng là cộng sự, cũng là bạn thuở ấu thơ.
Cùng làng, cùng chạy xe, cùng lập công ty logistics.
Hắn ngày trước g/ầy nhom, thấp bé. Tôi bảo vệ hắn khắp nơi, xưng ca.
Mỗi khi xung sát, chia cả phong bì đỏ cho hắn. Tôi từng nói: "Anh đưa mày ra, sẽ đưa mày về nguyên vẹn."
Tưởng tình bạn vĩnh cửu, nào ngờ khi tôi bận chăm vợ bệ/nh, hắn âm thầm thao túng công ty, đổ hết n/ợ nần lên đầu tôi.
Đến lúc quỳ trước cổng nhà hắn xin tiền chữa bệ/nh cho vợ, tận mắt thấy hắn ném xươ/ng sườn tôi m/ua bằng 200k cuối cùng cho chó ăn.
Hắn cười nhạo: "Long Trường Đống, mày tưởng mày là ai? Giờ mày còn thua cả chó nhà tao!"
05
Dù gom đủ viện phí nhưng vợ tôi vẫn không qua khỏi.
Trong hơi thở cuối, nàng nắm tay tôi: "Đừng trách mình. Đường Đông là tiểu nhân, không đáng để anh h/ận th/ù. Hãy sống tốt cho các con..."
Tôi gục bên giường bệ/nh khóc như mưa. Bình minh lên, thêm một người thân ra đi.
Đường Đông lên xe xuống ngựa, còn tôi b/án hết tài sản trả n/ợ. Biết mình không được liều lĩnh - còn hai đứa trẻ và mẹ già vợ để nuôi. Nhưng thầm thề: Mối h/ận này nhất định sẽ đòi!
06
"Anh Long ơi, còn bao lâu nữa ạ?"
Giọng người mẹ phía sau c/ắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi liếc màn hình định vị: "Khoảng nửa tiếng nữa."
Điểm đến hôm nay là Nghĩa trang Thanh Tùng Sơn, Cầu Kim Hạc, huyện Dương Phong.
Danh nghĩa nghĩa trang nhưng thực chất là bãi mồ hoang.
Hai mẹ con họ Trần cùng tôi đi tàu tới huyện, gọi taxi khắp nơi nhưng tài xế nghe địa chỉ đều từ chối. Đành thuê xe tự lái.
Nhìn sang ghế phụ, dụng cụ mới m/ua chất đống: xẻng, xăng, rìu, xà beng... và cây roj đ/á/nh h/ồn phủ bụi dưới tủ.
07
Công việc này tôi cũng mới làm lần đầu. Trước đây trả n/ợ bằng cách "tẩy" nhà oan cho bạn làm môi giới. Tôi vốn không sợ m/a q/uỷ, miễn trả đủ tiền thì nhà nào cũng ở được. Tiếng lành đồn xa, nên mẹ con họ Trần mới tìm tới.
Nhưng lần này không phải tẩy nhà, mà là "đoạn" đào hoa.
08
Khổ chủ là Trần Manh Manh, cô gái trẻ mới tốt nghiệp đang co ro trong lòng mẹ. Mặt mày xanh xao, mắt thâm quầng. Cô kể từ sau Thanh minh ba tháng, liên tục mơ thấy người đàn ông lạ. Ban đầu tưởng do mong người yêu, nào ngờ càng lúc càng kỳ lạ. Trong mộng, hắn theo đuổi cô khắp linh đường, huyệt m/ộ, bia đ/á trắng toát...