Công ty bị đối tác phá sản, tôi phải gánh khoản n/ợ khổng lồ. Trong những ngày đen tối nhất, tôi cố giấu chuyện này khỏi sư phụ. Ông đã về hưu, tôi không muốn làm phiền người. Nhưng lão vẫn biết được, mang hơn chục cân thịt bò đến nhà tôi. Trước khi đi, ông dúi vào tay tôi thẻ ngân hàng 200 triệu đồng. Sư phụ dặn: 'Trường Đồng à, đời người đâu có thuận buồm xuôi gió? Mình sống ngay thẳng rồi tìm cách trả n/ợ, làm lại từ đầu.'
06
Tôi thắp hương cho sư phụ, dập đầu ba cái thật mạnh trước di ảnh. Sư nương đỡ tôi dậy. 'Sư nương ơi, sao sư phụ lại đột ngột đi Xung Sát? Mấy người lúc nãy là ai? Sư phụ mắc n/ợ có phải vì giúp con không?' Tôi sốt ruột hỏi, sợ mình liên lụy đến người. 'Không phải.' Sư nương lắc đầu. 'Cả đời ông ấy chưa mượn ai đồng nào, số tiền cho con là để dành bao năm của gia đình.'
'Thế thì...' 'Đều tại thằng anh trai tôi!' Giọng nói gi/ận dữ vang lên ngoài cửa - Khổng Nghi, con gái út của sư phụ vừa tốt nghiệp đại học, mắt đỏ hoe xách mấy túi vàng mã. Tôi vội đỡ lấy: 'Lượng tử n/ợ tiền bên ngoài à?' Khổng Lượng - con trai cả của sư phụ, kém tôi ba tuổi, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. 'Sao không thấy hắn đâu? Là con trai mà chẳng ở lại linh đình?'
'Ai biết hắn đi đâu! Chắc lại ch*t dí trong sòng bài nào rồi!' Khổng Nghi gạt nước mắt. Tôi kéo cô ngồi xuống: 'Đừng khóc. Tối nay tôi trông ở đây, em với sư nương về nghỉ đi.' Khổng Nghi lắc đầu: 'Em không về. Hôm nay là đêm cuối, em muốn ở bên ba.'
07
Linh cữu sư phụ để ba ngày, mai sẽ hỏa táng. Tôi cùng Khổng Nghi canh thức đêm cuối. Sư phụ mất vì t/ai n/ạn xe, di thể không nguyên vẹn nên dùng qu/an t/ài kín. Tôi chẳng được nhìn mặt lần cuối. Gần sáng, tôi chợp mắt mơ thấy mình lái xe trong đêm tối. Bỗng có tiếng gọi tên tôi. Chuyện này tôi từng gặp một lần. Khi ấy sư phụ dặn: 'Ban đêm nghe tiếng gọi tên, đừng đáp lại, tốt nhất đừng liếc nhìn.' Nhưng lần này, giọng nói quá quen thuộc - chính là sư phụ. Tôi với tay định mở cửa kính. Bỗng có người vỗ vai tôi. Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, trời đã hửng sáng. Khổng Nghi cuộn tròn trên ghế, dường như cũng đang mơ màng. Tôi quay nhìn qu/an t/ài, gương mặt ướt đẫm.
08
9h sáng, bạn bè sư phụ tề tựu đông đủ. Những tài xế già lắc đầu tiếc thương. Tang lễ đến nửa chừng, Khổng Lượng mới xuất hiện. Hắn đứng lầm lì giữa đám đông, họ hàng muốn trách m/ắng nhưng đành nén lại. Sau khi hỏa táng, Lão Trần - bạn thân nhất của sư phụ kéo tôi sang góc: 'Trường Đồng! Nghe nói sư phụ cậu mất trên đường Xung Sát phải không?' Tôi gật đầu: 'Thầy đi trả n/ợ cho Khổng Lượng.'
'Khó rồi!' Lão Trần thở dài. 'Dân lái xe mình mà ch*t không phải trên đường, đến tam thất phải lái xe ra chỗ đó gọi h/ồn mới an táng được. Nhưng sư phụ cậu mất trên đường Xung Sát dở dang, ai dám đi gọi h/ồn?'
'Tôi đi!' Tôi không ngần ngại: 'Nhất định đưa sư phụ về.'
'Mỗi cậu không đủ. Khổng Lượng phải đi cùng. Nó là trưởng nam, tiếng gọi mới linh.' Lão Lý bên cạnh xen vào. 'Mà Khổng Lượng đâu rồi?' Mọi người ngó nghiêng tìm hắn thì Khổng Nghi đột nhiên hét lên: 'Anh làm gì vậy? Còn là người không? Không được lấy tiền này!' Tôi chạy ra thì thấy Khổng Lượng đang nhét nắm tiền phúng vào túi.
09
'Khổng Lượng! Bỏ tiền xuống!' Tôi quát. Sư phụ vì trả n/ợ cho hắn mà b/án cả tiệm sửa xe. 200 triệu tôi trả ơn trước đây cũng bay hơi hết. Giờ sư nương chắc không còn đồng nào. 'Mày là ai mà dạy đời?' Khổng Lượng hừng hực: 'Tao biết mày v/ay bố tao mấy trăm triệu rồi!'
Lão Trần khuyên nhủ: 'Sao cháu lại thế? Ba cháu chưa yên mồ mà!' Khổng Lượng quát to: 'Tao đâu bắt ổng chạy xe? Các người có quyền gì trách tao?'
'Khổng Lượng! Mày còn là người không?' Khổng Nghi khóc lóc dùng sổ phúng đ/ập hắn, bị hất ngã. 'Cút! Muốn ăn đò/n không?' Tôi lao tới nắm tay Khổng Lượng, hắn rú lên: 'Long Trường Đồng! Mày gi*t tao à? Ba tao chưa nhắm mắt đấy!'
'Trường Đồng!' Sư nương từ trong linh đường bước ra, mặt tái nhợt: 'Mặc nó đi. Đừng để nó quấy nhiễu linh h/ồn sư phụ.'
Khổng Nghi giậm chân: 'Mẹ ơi!' Sư nương nhìn Khổng Lượng: 'Nếu còn chút lương tâm, tam thất nhớ về cùng Trường Đồng đi gọi h/ồn cho ba.'