Mỗi thành phố đều có người tốt và kẻ x/ấu, tôi gh/ét nhất kiểu người nói chuyện mang tính kỳ thị vùng miền.

Kỳ thị giai cấp cũng không được.

Tôi nén cảm giác khó chịu trong lòng, an ủi anh:

「Không sao đâu, mất việc này thì chúng ta tìm việc khác, anh giỏi như vậy chắc chắn có công ty cần mà.」

「Hừ.」Trương Văn Hào cười lạnh: 「Tiểu thư à, cô không phải tôi, đương nhiên cô thấy không sao. Chắc cô cả đời này không hiểu được nỗi khốn khổ khi thất nghiệp đói rét chứ gì?」

「Ba mẹ cô cưng chiều, ki/ếm đủ tiền cho cô nằm không cả đời cũng không hết. Cô muốn làm việc hay không tùy ý, tôi đâu có số phận may mắn như cô!」

Tôi sững người, giọng điệu cũng trở nên gay gắt:

「Anh nói vậy là ý gì? Tôi đúng là không thể thấu hiểu hoàn toàn, nhưng tôi đã cố đặt mình vào vị trí của anh rồi. Anh đ/ộc thoài đ/ộc điệu như vậy để làm gì?」

「Trên đời này đầy người có hậu thuẫn, anh thất nghiệp đã vội tự đ/á/nh mất bản thân thế này thì mới chỉ là bắt đầu thôi! Anh dám đảm bảo sau này sẽ không gặp lại loại người có qu/an h/ệ hậu trường nữa không? Không thể! Hơn nữa, việc họ có qu/an h/ệ chẳng phải cũng là một dạng năng lực sao?」

「Nếu anh có thời gian để ý mấy chuyện này, chi bằng dành thời gian nâng cao năng lực bản thân, tự mình trở thành hậu thuẫn của chính mình. Cứ mỗi lần gặp chuyện lại vật vã như thế, thì còn sống sao nổi? Thời gian của anh toàn dành cho những việc vô nghĩa, dù năm năm hay mười năm nữa cũng chẳng tiến bộ đâu.」

Tôi và Trương Văn Hào đã có trận cãi vã á/c liệt nhất từ khi yêu nhau.

Chúng tôi bắt đầu im lặng lạnh nhạt.

Ba ngày sau, anh chủ động nấu một bàn ăn, mang về một bó hoa: 「Viên Viên, anh xin lỗi, hôm đó anh say quá, nói bậy nói bạ, em đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như anh nữa nhé?」

「Em nói đúng, từ nay anh sẽ không tự h/ủy ho/ại bản thân nữa. Ngày mai anh đã đặt lịch phỏng vấn ở ba công ty rồi.」

Người s/ay rư/ợu nổi nóng cũng là chuyện thường.

Tôi tin vào lời hứa "sẽ không như vậy nữa" của anh.

Giờ nhìn lại, đúng là lúc ấy đầu óc tôi đã bị nước lấp đầy, chẳng thấu tỏ sự đời.

Tôi lập tức nhắn lại:

[Anh lạnh thì liên quan gì đến tôi? Đồ bệ/nh hoạn!]

Rồi block anh ta.

04

Nửa đêm, mưa như trút nước.

Tôi bị tiếng sấm đ/á/nh thức.

Phát hiện điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

[Viên Viên, anh biết em vẫn gi/ận, không sao, anh sẽ đợi ở ngoài này đến khi em đồng ý gặp mặt.]

[Chúng ta yêu nhau bao năm nay, em không hiểu tính anh sao? Đừng vì nhất thời nóng gi/ận mà kết án t//ử h/ình cho anh được không? Chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau đầu bạc răng long mà.]

[Hôm đó anh s/ay rư/ợu, không thật lòng muốn chia tay.]

[Viên Viên, lạnh quá, đầu anh hơi choáng.]

Tôi không bật đèn ngủ, mò mẫm trong ánh đêm đến bên cửa sổ, hé rèm nhìn ra.

Trương Văn Hào vẫn ngồi thụp dưới mái hiên trước cổng, mưa tầm tã đ/á/nh ướt sũng cả người.

Nhìn bóng lưng anh ta, tôi chỉ thấy đáng đời.

Tôi kết án anh ta?

Những dòng ghi chú trong điện thoại anh ta, nào khác nào đã tuyên án t//ử h/ình cho ba năm tình cảm của chúng tôi?

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại thắt lại!

Gh/ê t/ởm! Gh/ê t/ởm vô cùng!

Trương Văn Hào lảo đảo đứng dậy, chống tay vào tường, lấy điện thoại gõ liên hồi.

Vài giây sau, tin nhắn mới hiện lên:

[Viên Viên, đồ đạc của em vẫn còn ở nhà chúng ta, em không lấy nữa sao?]

[Anh biết em không muốn gặp anh, người anh nóng như lửa đ/ốt, anh về trước nhé. Chúc em ngủ ngon.]

Anh ta vừa gửi xong tin nhắn đã lảo đảo bỏ đi.

[Không cần nữa, vứt hết đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.] Tôi vừa đ/á/nh xong dòng chữ, chưa kịp gửi.

Chợt nhớ ra mình còn một món đồ thật sự cần lấy lại.

Chìa khóa xe Mercedes E300.

Đây là món quà sinh nhật tôi định tặng anh ta hai tuần sau.

Có xe riêng đi đâu cũng tiện.

Giờ thì không cần nữa, đem tặng ai cũng tốt hơn cho loại bạch nhãn lang này!

Ba ngày sau, tôi chọn đúng ngày Trương Văn Hào đi làm.

Bắt taxi đến nhà trọ.

Lấy chìa khóa mở cửa, phòng tối om, rèm cửa kín mít, tôi bật đèn lên.

「Á!」

Trương Văn Hào mặt đỏ bừng, đứng lù lù trên sofa nhìn chằm chằm.

Làm tôi gi/ật thót tim!

「Viên Viên, em về rồi à?」

「Ừ, tôi đến dọn đồ, mấy thứ không cần sẽ gọi công ty vệ sinh đến thu.」Tôi không liếc nhìn, thẳng bước lên lầu hai.

Móc chìa khóa xe từ túi áo anh ta.

May quá, anh ta vẫn chưa phát hiện.

Vừa cất chìa khóa vào túi, Trương Văn Hào đã theo lên.

「Viên Viên, em không cần anh nữa sao?」Anh ta nhìn tôi đầy thương cảm, đôi mắt ngấn lệ.

Tôi biết đây không phải thật lòng.

Có lẽ anh ta hơi buồn, nhưng chỉ chút ít.

Tôi lạnh lùng: 「Không cần, căn phòng này tôi đã trả trước ba tháng tiền nhà, nhớ chuyển khoản lại cho tôi, đây là số tài khoản.」

Tiền thuê 3.500 tệ, trước giờ luôn do tôi trả.

Với tôi đây không phải khoản lớn.

Tôi không muốn tạo áp lực cho anh ta.

Trương Văn Hào mặt cứng đờ, ấp úng:

「Viên Viên, mấy ngày không gặp, em biết đùa gh/ê thật.」

Muốn lấy túi đ/ập ch*t anh ta quá...

「Bốp——」

「Viên Viên...」

Nghĩ là làm.

Chuyên gia nói đúng, có tức thì đừng nhịn, đ/ập một phát thật sự thấy nhẹ lòng.

Trương Văn Hào sửng sốt nhìn tôi, rồi nhanh chóng tỉnh táo.

「Không sao, nếu làm vậy khiến em vui, cứ đ/ập anh đi.」

Tôi cười lạnh:

「Trương Văn Hào, anh đúng là trò cười, chỉ cho phép mình chọc tức người khác, không cho người ta trả đũa à?」

「Hay anh tưởng mấy cái ghi chú trong điện thoại giấu được mãi sao?」

05

Trương Văn Hào đuổi theo cầu thang, níu tay áo tôi, cuống quýt giải thích:

「Viên Viên, sự tình không như em thấy...」

「Vậy là thế nào?」

「Anh đ/á/nh cược với bạn thua, toàn là nói trái lòng thôi, không tin anh gọi cho Hậu Đậu, để anh ấy nói cho em nghe.」

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
8 Chuyến Xe Đêm Chương 25
11 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm