**Chương 13**
Tin đồn Thương Hành chuyển nhượng cổ phần và Thương Tự gặp vấn đề về trí tuệ lan khắp công ty.
Cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra với thái độ phản đối của đa số. Có người thẳng thừng: *"Nuôi nấng là được rồi! Ông Thương tổng đã mất, cậu còn cố làm gì? Một thằng ngốc thì làm nên trò trống gì?"*
Toàn những người từng theo cha tôi dựng nghiệp.
Thương Hành liếc nhìn quanh, ném bút xuống bàn ngả người cười: *"Biết ơn là chút lương tâm cuối cùng tôi giữ được. Cha tôi tìm cậu ấy bao năm, các chú bác đều rõ. Cậu ấy không ngốc – cậu ấy là Thương Tự, người thừa kế duy nhất của tập đoàn."*
Sau cuộc họp, Thương Nguyên chặn Thương Hành: *"Nếu tôi là Thương Tự, anh có vô điều kiện bảo vệ tôi không?"*
Thương Hành đẩy anh ta ra, mặt lạnh tanh: *"Mơ giữa ban ngày à?"*
Thương Nguyên cố nài: *"Giả sử thôi! Nếu tôi là cậu ấy, anh sẽ không gh/ét tôi nữa, sẽ thích tôi phải không?"*
*"Không có giả sử đó."* Thương Hành quay đi, *"Cậu không bao giờ là Thương Tự được."*
Thương Tự là duy nhất. Không thể thay thế.
**Chương 14**
Thương Hành m/ua cho tôi điện thoại mới, cài sẵn ứng dụng nhắn tin. Tôi ôm máy suốt ngày nói chuyện với anh, dù anh bận thường quên trả lời.
Mỗi lần anh đi đâu, tôi đều bám lấy. Sợ một ngày anh ra khỏi cửa rồi không về. Để tôi yên tâm, Thương Hành đưa tôi đến công ty, cho làm trợ lý nhàn hạ.
Tôi ngồi trong phòng anh, học chữ qua màn hình. Thương Hành làm việc, tôi nghe giảng trên sofa. Nhưng cứ thấy anh đứng dậy là tôi theo ngay – kể cả vào nhà vệ sinh.
Nhìn xuống bụng dưới Thương Hành, tôi bĩu môi: *"Sao của anh to hơn em thế?"*
Anh cười ngả nghiêng: *"Em còn đang lớn, vài năm nữa sẽ bằng anh."*
*"Thật không?"*
*"Giả đấy."*
Đồ x/ấu!
Khi đợi Thương Hành rửa tay, tôi thấy tóc xoăn lần trước đang tiến lại. Đúng thằng định hôn anh hôm nọ! Tôi đẩy Thương Hành vào bồn rửa, nắm sau gáy anh hôn lên môi. Liếm mở khe môi anh rồi nhìn vào gương – đối diện ánh mắt đ/ộc địa của tóc xoăn, tôi nhướn mày đắc ý.
Thương Hành bứt tai tôi: *"Hôn người mà không chuyên tâm?"* Anh nâng cằm tôi lên, điều chỉnh tư thế rồi hôn sâu vào. *"Nhìn anh, đừng để ý rác rưởi."*
Môi anh cắn x/é khiến tôi ngả người ra sau, treo lơ lửng trên cánh tay anh. Lúc dừng lại, tóc xoăn đã biến mất. Tôi cười khúc khích dựa vào vai anh.
Thương Hành thở gấp, nhìn xuống: *"Tiêu rồi, thế này sao gặp người ta?"* Anh véo má tôi: *"Từ nay không được hôn bừa."*
**Chương 14 (Tiếp)**
Thương Hành đã thấy Thương Nguyên từ trước, nhưng vẫn chiều theo ý tôi. Anh không ngờ Thương Nguyên dám b/ắt c/óc tôi ngay trước mắt mình.
Chỉ một chớp mắt trong cuộc họp, tôi biến mất. Thương Hành đ/á tung cửa phòng Thương Nguyên, lôi cổ hắn dậy: *"Người của tôi đâu?"*
Thương Nguyên cười đi/ên lo/ạn: *"Lo lắng cho thằng ngốc thế sao? À… ra là đã ngủ với nó rồi."*