Ngay trong những lúc tuyệt vọng khi việc tiêu, liên tục thúc giục, đã từng như có người giàu đ/âm trúng tôi, khoản tiền trả hết n/ợ nần. Ch*t đi, nhận số tiền lớn liệu có sạch mọi rốt cuộc đã n/ợ điều gì? ai thích không? phải sinh ra trong này? phải làm người
Nhưng cuối vẫn đi bước đó, cứ vật lộn mãi, tháng như dầu cạn kiệt. Khi sắp kiệt, chợt nhận ra: Mình phải là ngọn đèn, sao cứ phải hao mòn? Cứ cho ích kỷ, bất hiếu, vô tâm đi! Mặc kệ!
12.
Sinh là vui nhất trong nhiều năm. m/ua túi xách, tai, dây chuyền mình thích, mấy chiếc váy đẹp. đối diện nhu cầu bản thân, thừa nhận ham mình. Dường như hai: người trưởng vật chất đủ đầy, và đứa trẻ nghèo khó trong lẫn Người lớn ấy cuối đã xuyên hành lang thời gian đằng đẵng, ôm đứa bé lặng lẽ cúi trong góc tối. Thì thầm rằng: Con phép thích, muốn. Tất có thể được. Không cần đeo mặt nạ hiểu chuyện, những lời trái Khẳng định: Con xứng đáng có những thứ này. Con xứng đáng mọi thứ, việc và lực là vì em, thỏa mãn từng nhỏ.
Tôi còn học lướt sóng, lội. Hóa ra những thứ đắt Học chỉ tốn chưa hai triệu. Khi buồn bã, sức trong hồ rồi về tắm nước nóng, ngủ mạch sáng, tỉnh dậy lại tràn sinh lực. tháng đ/au khổ lặp lại đã qua. ấy, bè ăn sinh bên biển, say khướt trong khách sạn. Nhắm mắt lại, háo đón mai - mỗi sống mang niềm hy vọng mới.
Tôi dần ổn định Hải thuê căn hộ phòng, nhặt chú mèo Ngày đi chợ nấu ăn cho hai. Công việc cứ đặn trôi. chưa từng nghĩ sẽ gắn bó đời đây. Đêm đêm, mơ thấy bốn người vây quanh, gầm ghè: 'Sao mày bỏ tao? Một mình hưởng phải không? Đồ ích kỷ!'. 'Tao đẻ ra mày, mạng mày là tao! M/áu thịt mày thuộc về tao!'. gào thét, đờ đẫn như khúc gỗ bất động. Tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm và cổ. Chú mèo nằm bên cạnh, ôm ấm nhỏ bé vào lòng, tự nhủ đây chỉ là mình đã cuộc sống mới.
Cho nhận cuộc gọi lạ, biết thời lựa chọn đã điểm.
13.
Mẹ số lạ 'Đình Đình, sinh có vui không? nhớ đúng mấy hôm thôi?'. gì?'. 'Con có gì Vì mười mà bỏ hả?'. 'Nhà có chuyện gì không? lại tìm con?'. 'Có gì đâu! Chẳng cái người mà gh/ét sắp ch*t đây, vui chưa?'. Bà tự rủa bản lừa về. dựa cửa sổ, lặng điện thoại. Tiếng nức nở vẳng: 'Sao sắt đ/á thế! năm rồi là cừu địch?'. lẽ nhắm mắt gặp mặt?'. chỉ về thăm thôi ư?'.
'Thì Ba bỏ mặc, còn phụ à?'. Bà tiếp tục khóc lóc. Trái băng giá. ơi, có bao giờ yêu con? Coi là chưa?'. Đầu dây bên kia rồi lại điệu cũ: đẻ ra con, thương thì thương ai?'. chịu nổi, máy. Nước mắt trên điện thoại như m/áu rỉ từ Bà biết rằng dù tích, vẫn nắm tình năm nay, tiệm hoa Trần Hy lỗ nặng, n/ợ mười mấy triệu. ốm nhẹ, Trần Ân v/ay m/ua do hai già trả góp. Vận chồng chất, Trần Ân và đam mê c/ờ b/ạc, n/ợ hai mươi mấy triệu. Nhà thì xuống giá. chưa bao giờ tính b/án, vì đã có hoạch gả tiền thách cao. Dù sao và Minh đổ vỡ, mà ban đã ưng anh ấy. đưa Minh về, dặn đi dặn lại giữ ý tứ. Thế mà vừa ngồi xuống, đã giục sau đừng quên đình, so sánh út, hạ thấp đủ điều. Bữa cơm khiến Minh khó chịu. phải thích mãi: Bố có hiểm nông dân, sắp lĩnh lương hưu, cửa khang trang, đã đi làm... anh yên tâm.