Nhưng cả đêm anh ấy không vào phòng ngủ. Mãi gần sáng mới lặng lẽ kéo chăn nằm bên cạnh, tạo vài nếp nhăn rồi lại trở dậy vào bếp.
Tôi mở mắt, không vạch trò lừa nhỏ của anh, chỉ lặng nhìn theo bóng lưng đang chuẩn bị bữa sáng, tay bật điện thoại nhắn tin cho thư ký.
09
Gia đình tôi mấy đời làm sản xuất, ít dính đến lĩnh vực tài chính. Gần đây nghe ngóng mới biết thị trường biến động mạnh. Công ty của Từ Thư nắm cổ phần lớn, con tàu khổng lồ ấy khó xoay trở trong eo biển chật hẹp và dòng chảy ngược.
Vậy có phải áp lực công việc khiến anh khác thường?
Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này. Từ Thư luôn nắm rõ mọi động thái của tôi, nhưng hiếm khi chia sẻ về công việc của anh. Anh chỉ kể tin tốt mà giấu nhẹm những khó khăn.
Bỏ qua những hành động cưỡ/ng ch/ế quá khích, xét cho cùng anh còn là người bạn đời chuẩn mực hơn cả tôi.
Xe dừng trước tòa nhà công ty quỹ nơi Từ Thư làm việc. Tôi hít sâu, không biết mình nên làm gì, không biết có giúp được gì cho anh không.
Nhưng dù chỉ một chút thôi cũng được. Kiếp người thứ hai quý giá này, mong cả hai có thể nhẹ nhàng hơn, được bên nhau lâu hơn...
"Từ Thư nghỉ việc rồi, anh ấy không nói với cậu sao?"
Người tiếp đón vừa xếp hồ sơ vừa nói: "Tin tạm thời chưa công bố để tránh khách hàng hoảng lo/ạn. Anh ấy đã bàn giao xong hết rồi..."
Tai tôi ù đặc. Thư ký vội đỡ lấy khi thấy tôi chao đảo.
Tại sao? Sao anh đột ngột nghỉ việc? Kiếp trước chưa từng có chuyện này!
Một suy nghĩ k/inh h/oàng lóe lên: Phải chăng... Từ Thư cũng trọng sinh?
Tôi không thể không liên tưởng đến biểu hiện lạ thường của anh thời gian qua - sự hờ hững, thái độ bàng quan với mọi thứ, y hệt như...
Đầu óc trống rỗng. Y hệt hôm đó, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, lặng lẽ ngồi đợi tôi rời đi rồi lao xuống từ cửa sổ.
Ngón tay run không ngừng, tôi gõ mãi không xong dòng tin nhắn. Cố hít thở sâu, tôi túm tay tài xế: "Về nhà... Mau!"
Chạy loạng choạng lên lầu, nhập sai mật khẩu mấy lần liền. Tôi bấm ch/ặt cổ tay phải bằng tay trái, gõ từng số một.
Đang nhập dở thì cửa mở.
Ánh đèn phòng khách tràn ra hành lang. Tôi đứng ch/ôn chân, không dám nhúc nhích.
Từ Thư đứng đó với đôi chân trần, có lẽ bị tiếng báo lỗi mật khẩu đ/á/nh thức giữa giấc ngủ, mắt còn đỏ hoe. Thấy vẻ hoảng lo/ạn của tôi, anh chợt tỉnh hẳn.
"Có chuyện gì?"
Tôi đứng như tượng gỗ.
Anh nhanh chóng liếc ra phía sau lưng tôi, x/á/c nhận không có ai. Tay kiểm tra khắp người tôi xem có vết thương nào không, rồi nhẹ nhàng đỡ vai: "Rốt cuộc là thế nào?"
Cổ họng nghẹn ứ, tôi cắn môi kìm nấc nhưng không giữ được dòng nước mắt tích tụ bao năm.
"Từ Thư... Em bị tàn th/uốc làm bỏng rồi."
10
Từ Thư ngẩn người, vẻ căng thẳng trên mặt dịu bớt: "Bỏng chỗ nào?"
Mấy sợi tóc dựng đứng trên đầu anh khiến tôi nghẹn lòng. Anh cẩn thận kiểm tra tay tôi, không thấy vết gì lại ngồi xổm xuống xem chân.
Tôi chỉ vào cánh tay trơn láng: "Ở đây này."
Không một lời nghi vấn, anh cầm tay tôi hôn lên vùng da ấy: "Còn đ/au không?"
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu. Như bị m/a nhập, tôi hỏi: "Từ Thư, lúc ấy anh có đ/au không?"
"Lúc nào?" - Anh ngẩng mặt lên.
"Khi bọn b/ắt c/óc truy đuổi, anh che cho em..."
"Trần Đại." - Từ Thư đột ngột c/ắt lời, giọng khàn đặc - "Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa."
Anh đứng dậy định bế tôi lên: "Mặt em tái mét rồi, hôm nay nghỉ ở nhà đi."
Tôi túm ch/ặt tay áo không buông.
"Anh đi lấy cốc nước nóng, một phút thôi." - Anh dỗ dành.
Tôi vẫn không chịu buông. Cuối cùng Từ Thư thở dài nằm xuống bên cạnh, tay vỗ nhẹ lưng tôi: "Gặp á/c mộng trên đường à?"
"Không phải á/c mộng. Là chuyện có thật ở kiếp trước của chúng ta." - Tôi nắm ch/ặt vạt áo anh - "Từ Thư, thực ra em chưa bao giờ thật sự muốn chia tay anh. Em chỉ muốn anh dịu lại chút thôi, vì đôi lúc anh thực sự quá đáng. Nhưng sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Mọi người đều chúc mừng em được tự do. Chỉ riêng em biết mình đã mắc kẹt mãi mãi..."
Vòng tay anh siết ch/ặt quanh eo tôi: "Anh biết. Anh biết em không muốn rời xa. Và anh cũng biết..." - Giọng anh rung lên khi áp mặt vào tóc tôi - "...em đã mắc kẹt."
Tôi gi/ật mình ngẩng đầu, thoát khỏi vòng tay, đ/è anh xuống giường: "Anh đang nói gì vậy? Tại sao đột nhiên nghỉ việc?"
Từ Thư tránh ánh mắt tôi: "Lần này anh được bao nhiêu điểm?"
Tôi sững người, lâu sau mới hiểu ý anh.
"Gì chứ... Anh thiếu mấy đồng tiền ấy sao?"
"Anh thiếu đúng hai triệu em cho."
Tim tôi đóng băng. Một nhận thức lạnh lẽo hiện ra - chúng tôi đang kỳ vọng hai thứ hoàn toàn khác nhau về thỏa thuận.
Tôi chờ anh yêu cầu tôi ở lại mãi mãi, để lấy chiếc nhẫn cầu hôn ngược.
Nhưng anh đang tính toán chuyện khác.
Chuyện tôi không bao giờ muốn thấy.