"Được rồi, cơm này khách sạn gửi lên, phòng suite một đêm tám nghìn. Giảm giá cho cậu, đưa tôi hai nghìn thôi."
Lâm Sâm Thương dừng đũa, rồi lại đặt xuống bàn.
Tôi đành chịu: "Thua cậu rồi. Cậu cứ ăn đi, không tính tiền đâu. Tôi mời, à không... tôi trả tiền mời cậu ăn cùng. Một mình tôi ăn không hết, được chưa?"
Hắn đúng là thứ khó hiểu.
Thấy tôi cầm đũa lên, hắn mới từ từ đưa tay cầm theo, vẻ e dè khó tả.
Thì ra vị thần học lạnh lùng kiêu ngạo ở trường, tan học lại là con người như thế này.
"Hôm nay Tết, sao cậu không về với bố mẹ?" Hắn đột ngột hỏi.
"Chán lắm. Không muốn nhìn cảnh bố tôi với mẹ kế cùng đứa con riêng vui vẻ hòa thuận."
Không khí chùng xuống.
"Còn cậu? Tết nhất không về nhà, lại ở đây làm việc đông. Bố mẹ không nhớ cậu sao? Nghe cậu gọi điện, hình như còn có bà và em gái?" Tôi hỏi lại.
"Mất hết rồi."
Tay tôi khựng lại, trong lòng hối h/ận muốn tự t/át mình. Sao lại nhiều chuyện thế.
Lâm Sâm Thương ngược lại bình thản, cúi mặt ăn từng muỗng cơm chậm rãi.
Một lúc sau, hắn ăn sạch bát, ngẩng lên nhìn tôi:
"Hà X/á/c, cậu ăn xong thì báo tôi. Tôi sẽ giảng bài cho."
Tôi suýt sặc vì câu nói ấy. Hắn thật sự định dạy học tôi à?
"Tha cho tôi đi! Tôi không muốn nghe giảng. Cậu nói chuyện khác đi."
Hắn suy nghĩ giây lát, bắt đầu kể chuyện lịch sử.
Không ngờ thần đồng khối tự nhiên này lại am hiểu sử sách đến thế, mà kể cũng khá thú vị.
Khóe miệng hắn cong nhẹ: "Mẹ tôi là giáo viên sử."
Giọng Lâm Sâm Thương trầm ấm, kể chuyện thong thả. Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trên giường, đắp chăn cẩn thận. Đồ đạc xếp gọn trên bàn.
Ngoài cửa sổ trời hửng sáng. Lâm Sâm Thương đã đi từ lúc nào.
11
Tôi tìm địa chỉ Lâm Sâm Thương trong danh bạ lớp.
Thấy tôi xuất hiện, hắn sững người:
"Cậu đến làm gì?"
Liếc nhìn căn phòng chật hẹp của hắn, còn nhỏ hơn nhà vệ sinh nhà tôi.
Tôi kéo hắn ra, nhét vào taxi:
"Tối qua cậu phục vụ không tệ. Đến thưởng thêm cho cậu đây."
Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Mặt Lâm Sâm Thương đen lại:
"Hà X/á/c!"
Thấy hắn tức gi/ận, tôi khoái chí gh/ê. Giữ ch/ặt không cho xuống, đọc địa chỉ cho tài xế.
Lâm Sâm Thương nghe xong, mắt tròn xoe:
"Cậu đến đó làm gì?"
Tôi cười toe toét: "Thưởng thêm mà."
Hắn trầm mặt nhất định không đi. Đến khi tôi đem bộ đồ ba mươi nghìn ra đe dọa, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Taxi chạy hơn sáu tiếng mới tới nơi.
Đúng vậy, đó là nhà bà nội Lâm Sâm Thương - cũng là nhà hắn.
Một ngôi làng hẻo lánh.
Dù luôn chống đối hắn, nhưng nếu hỏi tôi gh/ét Lâm Sâm Thương đến mức nào, thì cũng chẳng đến nỗi.
Chỉ là đêm qua nghe hắn nói chuyện với bà, tôi chợt nhớ bà nội mình - người tôi không còn gặp được nữa.
Đã không gặp được bà mình, thì làm một lần thần đèn Aladdin, để Lâm Sâm Thương được đoàn tụ.
"Hà X/á/c, cậu đang thương hại tôi." Giọng hắn khẳng định.
Lâm Sâm Thương không muốn n/ợ ân tình.
Tôi không x/á/c nhận cũng chẳng phủ nhận: "Ở trường cứ gây khó dễ cho cậu, tôi cũng mệt rồi. Lần này làm việc thiện, sau này làm bạn học thân thiện nhé?"
Hắn chăm chăm nhìn tôi, định nói gì đó thì tôi đã cầm quà lên gõ cửa.
"Lâm Sâm Thương, đúng nhà này chứ?"
"Bà nội Lâm Sâm Thương ơi! Chúc mừng năm mới! Ra xem ai về nè!"
Tôi hét vang. Tiếng bước chân rộn ràng sau cánh cửa.
Người già tóc bạc nhìn thấy Lâm Sâm Thương, vẻ ngơ ngác tan biến, đôi mắt rưng rưng:
"Thổ Oa! Cháu không bảo không về mà? Ôi cái thằng này, lừa bà hả!"
Tôi bật cười.
Mấy đứa con gái trong trường mà biết thần tượng hoàn hảo Lâm Sâm Thương có biệt danh Thổ Oa, chắc bộ lọc tan nát hết.
Lâm Sâm Thương đỏ mặt: "Bà ơi..."
"Bà ơi, Lâm Sâm Thương không lừa bà đâu! Trường miễn vé về quê cho học sinh giỏi, chỉ là hôm nay mới có hiệu lực thôi. Hắn muốn cho bà bất ngờ đó!"
Tôi ôm vai hắn cười híp mắt, vẻ thân thiết như ruột thịt.
Bà nhìn tôi mừng rỡ: "Bạn học của Thổ Oa à? Vào ngồi đi! Thổ Oa, lấy nước cho bạn!"
Tôi liếc nhìn hắn đắc ý. Lạ thay, Lâm Sâm Thương không cãi lại, ngoan ngoãn vào bếp lấy nước.
Bà cụ chân tay chậm chạp nhưng nhiệt tình lạ thường. Cứ khen tôi đẹp trai, cảm ơn tôi giúp đỡ cháu, khen không ngớt lời.
Tôi đỏ mặt x/ấu hổ. Từ ngày hắn chuyển trường, tôi toàn gây rắc rối.
Lâm Sâm Thương nghe lời bà, nghiêm túc cảm ơn: "Hà X/á/c, cảm ơn cậu."
Ánh mắt trang trọng khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Ôi, hai bà cháu này khiến người ta khó xử quá.
12
Nghe bà cụ kể chuyện, tôi mới biết bố mẹ Lâm Sâm Thương năm ngoái qu/a đ/ời trong trận lũ quét khi c/ứu người, để lại hai bà cháu.
Ủy ban thôn cảm kích, trợ cấp cho gia đình, chuyển hắn ra tỉnh học với nhà trọ giá rẻ.
Nhưng trợ cấp mỗi tháng chưa đầy nghìn, nuôi ba miệng ăn không đủ. Thế nên tan học, Lâm Sâm Thương lại đi làm thêm.
Từ trường về nhà bà phải đi tàu hai tiếng, đổi xe khách, rồi xe ôm, cuối cùng đi bộ đoạn dài.
Vì tiết kiệm, hắn chọn ở lại đón Tết.
Sinh ra trong nhung lụa, lần đầu tôi hiểu thế nào là nghèo khó và kiên cường.
Tôi bắt đầu hối h/ận về những trò quấy phá Lâm Sâm Thương.
Hắn vừa trải giường vừa bình thản nói: "Cậu không cần áy náy. Chúng ta vốn khác biệt. Cậu không có nghĩa vụ phải đồng cảm hay thân thiện với tất cả."