Anh biến sắc đột nhiên lấy cổ mạnh đến mức muốn bẻ g/ãy nó.

Gương mặt lạnh lùng, ánh hung dữ, nhìn nghi ngờ ngừng thủng điều tra tôi?"

Tôi nhìn khuôn mặt dữ đến của gân xanh trán nổi lên.

Đột nhiên cảm nhận ra nữa.

"Là cô ấy tự nói."

Nhịn đ/au nhói cổ tay, khó rút điện thoại, lật ra mấy đó.

"Mấy chuyện của các nhìn còn bẩn!"

Anh th/ô b/ạo lấy điện thoại, đọc xong, tắt máy, nhét vào túi mình.

"Anh làm gì thế?" Lòng chùng xuống, giơ định lại.

Anh dùng khóa ch/ặt dàng kh/ống ch/ế trong hạ giọng dỗ dành nhưng mỉa mai.

"Anh đồng ý ly hôn, kể cả ra tòa, anh."

"Hơn nữa sau khi ly hôn, cha phải làm sao? Đầu thất bại mấy trăm ấy đến nhờ rể giúp, tiện bỏ mặc."

"Còn ngoại em, cụ già cao huyết áp, năm ngoái thuật cầu tim, chi phí dưỡng lão rẻ, nhân viên nhỏ, làm chăm sóc ngoại?"

chưa lạnh này, tựa hồ thẳng vào vực sâu.

Tôi đến môi r/un r/ẩy, nhưng thốt nên lời, ng/ực đ/au quặn, chỉ c/ăm h/ận trừng anh.

Anh cầm chiếc nhẫn quầy, từ từ xoáy sâu vào ngón đeo nhẫn của tôi.

"Lâu chưa gặp ngoại, hay vài hôm nữa đi thăm cụ."

"Vừa bố vợ, bảo trạng tốt ly hôn, lẽ sẽ về vài ngày."

Tôi dồn hết sức giơ tay, muốn t/át cái: "Anh vô liêm sỉ!"

Nhưng lại yếu ớt đ/ập vào gòn.

Anh thản nhiên lấy bình lại đi, đừng nhắc đến ly nữa."

Anh quả thật cách nắn nót nắn nót tôi.

Anh ràng ngoại sức khỏe tốt, chịu kí/ch th/ích.

Cũng ràng qu/an h/ệ nhà tệ, họ nhưng lại phải phụ thuộc vào tôi.

Vậy vẫn làm thế.

Tuyệt âm thầm tỏa, vụn trong lặng.

Tôi nghiến răng, cổ họng nghẹn đầu óc trống rỗng hồ, dũng khí và sức để tiếng đã chẳng còn, sau, lại giọng nói của mình.

"Hứa Úy, thể, xử thế..."

Vừa thốt ra, đã tranh nhau xuống, cuồn cuộn đê.

"Anh, yêu em, nhưng, nhưng tiếp tục chà em..."

Tôi kiểm soát ngồi thụp xuống, toàn thân r/un r/ẩy, ch/ặt muốn bộ dạng thảm hại của mình.

Nhưng vẫn nghe lời, từng giọt xuống, nhanh chóng thấm ướt khoảng sàn nhỏ.

"Anh làm thế—"

"Anh, hoàn cảnh của mà, thiếu thương, thiếu nhiều, từng khao khát mái nhà, từng nghĩ yêu em, nên chỉ cần quan thân thế chẳng hỏi quá anh."

"Nhưng yêu em, mái nhà thực sự... nhân để làm gì, giữ yêu mình, khác gì giữ m/ộ, lẽ nào phải van xin khẩn cầu chút thương bố thí của anh?"

"Vì, vì xử thế..."

Tôi lẩm lại, cả vào trạng thái khép kín.

Hứa ràng chưa từng vậy.

Anh lập tức hoảng hốt, bối rối bế lên, ép điện thoại trả lại tôi.

"Tiểu Cửu, bình lại, nhìn xem ai?"

"Anh xin lỗi, lỗi của đừng khóc nữa, khóc hư tốt."

Anh luống cuống lau tôi.

"Anh em, sẽ bỏ em, sẽ mãi nhau, quyết xong chuyện chồng cũ của Hồ Điệp, sẽ đưa ra chơi, chẳng phải luôn muốn đến Paris sao? Chúng chỉ đến Pháp, còn chơi khắp châu Âu."

"Không ly hôn, vội trán tôi.

Tôi suýt ọe.

Mắt tối sầm, cả sức giơ còn.

"Tại Tại tha em—" Tôi muốn gào thét đi/ên cuồ/ng, nhưng lời thoát ra chỉ tiếng yếu ớt.

Lục dường nghe động tĩnh, cuống quýt cửa: "Tiểu Cửu, Cửu, chị vào xem nào!"

"Chị vẫn đây này, Cửu đừng sợ, chị đây—"

Đột nhiên nghe lời của Lục, lại h/oảng s/ợ vô cùng.

Không được!

Không để Lục vào!

Lục sẽ khóc mất.

Tôi nhắm mắt, dùng sức đ/ấm vào đầu, cố ép mình ngất đi.

Chỉ cần ngủ, Lục sẽ đi.

Hành động quả nhiên làm Hứa h/oảng s/ợ.

"Tiểu Cửu, đừng làm thế! Là lỗi đ/á/nh m/ắng đều đừng hại bản thân."

Anh cuống quýt ch/ặt chăn giường, bọc kín mít.

Tôi cuốn bánh chưng, ch/ặt trong lòng cựa quậy nữa.

Anh dịu dàng dỗ dành, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tiểu Cửu, trạng thái của ổn, đặt lịch bác sĩ em, đi khám nhé?"

Tôi vô thức sinh lòng chống đối.

Ngay đó, tiếng động.

Là Hồ gõ cửa.

"A Úy, Nguyệt làm phiền quá, bạch tiểu thư lẽ hoan nghênh em, phải đi còn nhẫn cưới của để bàn trà rồi."

Không nhận phản ứng mong muốn, cô lại cam lòng gõ tiếp.

"A Úy, đi đây, ra tiễn sao?"

Hứa định đứng dậy, nhìn lại ngồi yên.

"Xin lỗi, Hồ Điệp, Cửu ngủ, tiện ra các cô taxi về đi."

sửng sốt kêu tiếng, hoàn toàn im bặt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

nguyên nhân lan, kết quả như bồ công anh (chỉ mối nhân duyên đẹp như hoa lan nhưng kết thúc tan tác như bông lau)

Chương 18
Vào dịp kỷ niệm một năm ngày cưới, Hứa Úy đặc biệt tổ chức cho tôi một buổi trình diễn pháo hoa hoành tráng. Vốn là người đàn ông thẳng thắn không hiểu lãng mạn, chúng tôi ở bên nhau hơn ba năm, những ngày trọng đại của đôi lứa luôn cần tôi nhắc khéo. Lần này anh ấy chủ động chuẩn bị bất ngờ cho tôi, đương nhiên tôi vô cùng hạnh phúc. Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, bạn bè xung quanh hò reo: "Hôn đi! Hôn đi!". Hứa Úy một tay ôm eo tôi, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm tôi, từ từ cúi xuống. Tôi e thẹn kiễng chân hưởng ứng. Đúng lúc đôi môi sắp chạm nhau, bất ngờ một đứa trẻ từ phía xông tới, húc mạnh vào hông tôi. Tôi loạng choạng ngã sấp xuống đất. "Đồ phụ nữ xấu xa, cướp mất bố của con! Mày đúng là đồ hồ ly tinh, tiểu tam!" Đứa trẻ gào thét với vẻ mặt đầy hận thù.
Hiện đại
Nữ Cường
Tình cảm
0