**Chương 1: Làm Sói Cũng Khổ**

Là một con sói.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại bị một con thỏ chơi đùa.

Lâm Yến kéo sợi xích gắn trên vòng cổ tôi.

"Học trưởng, chẳng phải anh rất muốn chơi sao? Trốn cái gì?"

**01**

Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị nh/ốt trong lồng sắt.

Trên cổ còn bị đeo vòng kim loại giống xích chó.

Đầu dây xích kia nằm trong tay Lâm Yến.

Con thỏ tai cụp mà tôi từng cho là ngoan ngoãn dễ thương ấy, đang ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với ánh mắt thích thú.

"Tỉnh rồi à?"

Chỉ cần nhìn thấy hắn, mọi chuyện ùa về.

Chính Lâm Yến đã hạ gục tôi.

Hôm đó, tôi cầm chiếc bánh cỏ xanh xếp hàng hai tiếng mới m/ua được, hớn hở đưa cho hắn.

Lịch sự hỏi: "Tặng em cái này, cho anh chơi một chút được không..."

Hai chữ "cái tai" còn chưa kịp thốt ra, tôi đã bị hắn đ/ập gạch ngất lịm.

Mơ màng thấy hắn cúi xuống, vỗ vỗ mặt tôi:

"Sói yếu ớt thế này mà cũng đòi chơi đùa với tôi?"

Trước khi mất ý thức, tôi vẫn nghĩ:

Thỏ nhà ai tử tế lại mang theo gạch khắp nơi thế?

Tỉnh lại lần nữa, tôi đã bị trói ch/ặt trong lồng.

Miệng còn bị nhét đầy thứ gì đó.

Tôi muốn hỏi tại sao hắn trói mình.

Nhưng không nói được, chỉ phát ra những tiếng gừ gừ khàn đặc.

Hắn khẽ cười.

Đứng dậy tiến lại gần.

Nâng cằm tôi lên, tháo thứ trong miệng ra.

Tôi nôn nóng chất vấn:

"Tôi tặng em bánh cỏ xanh, đm em trói tôi làm gì?"

Hắn không trả lời, mà ném lại câu hỏi khác:

"Học trưởng lén lút theo tôi cả tháng trời, muốn chơi đùa với tôi à?"

**02**

Nghe hắn nói, tôi hơi thấy có lỗi.

Đúng là tôi muốn chơi với hắn.

Cái tai của hắn.

Dù thuộc loài thú ăn thịt, tôi lại phát cuồ/ng vì lông mềm.

Đặc biệt thích những loài ăn cỏ màu trắng.

Đôi tai mềm mại lắc lư của họ khiến tôi mỗi lần nhìn thấy đều rối bời.

Chỉ là trong trường, thú ăn thịt và loài ăn cỏ được dạy riêng.

Thêm ngoại hình hung dữ của tôi, chẳng con thỏ nào chịu kết bạn.

Lâm Yến là một học đệ thỏ tai cụp trắng.

Từ ngày khai giảng tôi đã để mắt, hắn đẹp đến mức phi thực tế.

Khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, cao g/ầy da trắng, là soái ca của lớp thỏ.

Để tiếp cận hắn, tôi lén theo dõi cả tháng.

Cuối cùng phát hiện hắn thích ăn bánh cỏ xanh ở tiệm gần trường.

Để lấy lòng, hôm đó tôi đặc biệt xếp hàng từ sớm.

Chịu đựng ánh mắt tò mò của đám thỏ suốt hai tiếng, cuối cùng cũng đến lượt.

Cầm bánh đợi sẵn ở ngõ hẻm.

Nhưng yêu cầu chưa kịp đưa ra, đã bị hắn đ/á/nh ngất...

"Không nói gì, thấy có lỗi rồi hả? Quả nhiên loài thú ăn thịt toàn đồ x/ấu xa."

Giọng lạnh băng của Lâm Yến vang lên.

Tôi định mở miệng giải thích.

Hắn đã đưa tay sờ lên răng nanh của tôi.

"Ỷ vào hàm răng sắc nhọn để hù dọa loài ăn cỏ khắp nơi."

?

"Nói bậy, tôi chỉ có vẻ ngoài dữ tợn, chưa từng dùng răng nanh để..."

Tôi biện bạch, nhưng cơ thể bỗng mềm nhũn, bật ra ti/ếng r/ên nghẹn ngào.

Biểu cảm Lâm Yến đóng băng.

"Anh đang phát ra âm thanh ch*t ti/ệt gì thế?"

Mặt sói tôi đỏ bừng.

Răng nanh của tôi quá nh.ạy cả.m.

Bình thường ăn uống không sao, một khi bị người khác chạm vào...

Hắn lại sờ thêm lần nữa, tôi lại bật ra âm thanh kỳ quặc.

Tôi quay đầu đi:

"Đừng sờ nữa."

Lâm Yến lại như nghiện trò này.

Vừa nghịch răng nanh tôi, hắn vừa nở nụ cười tà á/c, ra lệnh:

"Rên thêm vài tiếng đi."

**03**

Như đang huấn luyện chó vậy.

Mẹ kiếp.

Tức đến mức muốn cắn ngón tay hắn.

Nhưng toàn thân bị vuốt ve đến mềm nhũn, không còn sức.

Ngay cả tai và đuôi cũng không kiểm soát được mà lộ ra.

Lâm Yến nhìn thấy, như phát hiện thứ gì thú vị.

Ánh mắt tối tăm khó hiểu.

Hắn nghịch tai tôi.

Đúng khổ, tai cũng là điểm nh.ạy cả.m của tôi.

Tôi co người lùi về sau.

Nhưng bị hắn kéo xích cổ lôi mạnh lại.

Mặt đ/ập vào lồng sắt, hơi đ/au.

Giọng trầm khàn của Lâm Yến vang lên:

"Học trưởng, chẳng phải anh rất muốn chơi sao? Trốn cái gì?"

Rồi hắn đưa tay ra...

Miệng bị bịt, tôi không nói được, chỉ biết lắc đầu.

Ch*t ti/ệt.

Con thỏ này, là bi/ến th/ái sao?

Tôi bị ép ngẩng mặt nhìn hắn, mắt ươn ướt.

Thực sự không muốn chơi nữa rồi.

Lâm Yến nhìn xuống, ánh mắt kích động, hơi thở dồn dập.

Tai thỏ cũng lộ ra.

Tôi nhìn chằm chằm đôi tai dài ấy, mắt lại đờ đẫn.

Hắn thấy ánh mắt tôi, khẽ cười hỏi: "Muốn chơi với tôi đến thế sao?"

Đôi tai trắng muốt mềm mại kia, theo động tác của Lâm Yến khẽ rung rung.

Tôi gật đầu, thở gấp.

Muốn nghịch tai hắn.

Nếu được vuốt ve.

Thì chuyện hắn trói tôi, tôi có thể bỏ qua.

Tôi nuốt nước bọt, nói:

"Chỉ cần cho tôi chơi, chuyện em trói tôi xí xóa hết."

Hắn cúi xuống, tai cụp chạm mặt tôi.

Ch*t ti/ệt.

Tai mềm thật, êm như bông.

Nhưng lời từ miệng Lâm Yến thốt ra chẳng mềm mại chút nào:

"Học trưởng, hình như anh chưa rõ tình hình. Giờ là anh đang c/ầu x/in tôi, anh không có tư cách thương lượng."

Tôi nhíu mày, không hiểu ý hắn.

Hắn đã trói tôi nh/ốt vào lồng.

Lại còn nghịch đủ thứ từ răng nanh đến tai tôi.

Tôi chỉ muốn sờ tai hắn.

Yêu cầu này, quá đáng sao?

Tôi định mở miệng, đã nghe hắn nói:

"Vốn rất gh/ét loại bi/ến th/ái thú ăn thịt thích theo đuôi như anh. Nhưng kỳ đặc biệt của tôi sắp đến, cùng chơi đùa vậy."

**04**

?

Hắn đang nói cái gì?

Chưa kịp phản ứng, miệng tôi đã bị hắn b/ạo l/ực mở ra.

Lâm Yến lấy thứ gì đó, nhét vào miệng tôi.

Ngón tay hắn đẩy viên th/uốc vào sâu tận cuống họng.

Tôi vô thức nuốt xuống.

Sau khi nuốt xong mới thấy không ổn.

"Em cho tôi ăn cái gì?"

Lâm Yến cười khẽ, rút ngón tay ra, dụi vào tai tôi:

"Học trưởng chờ lát nữa sẽ biết."

Nhìn nụ cười hắn, tôi có linh cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo, toàn thân bốc hỏa.

Con sói tôi nóng bừng, mềm nhũn, nằm bẹp trong lồng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13
10 Phản nghịch Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm