Giọng cô nghẹn ngào, cố gắng khơi gợi lòng thương hại của tôi.

"Bân Bân, Thông Thông không thể không có bố. Chúng ta không cần phải đẩy chuyện đến mức ly hôn. Em giúp chị ra mặt đi, chỉ cần em xuất hiện, Mạnh Huy nhất định sẽ ngoan ngoãn thôi."

Mỗi lần gia đình can thiệp, Mạnh Huy thực sự sẽ tạm lắng xuống một thời gian.

Nhưng chó đen không thể đổi được thói ăn phân, cách này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc.

Tôi mở cửa phòng: "Chị, em sắp thi đại học rồi, cần môi trường yên tĩnh để học."

Mẹ cũng bước lại nói: "Vân Vân, Bân Bân nói phải, nó sắp thi rồi, để em nó yên tâm ôn bài đi. Con ở nhà đợi, mẹ gọi bố về cùng đi gặp Mạnh Huy nói chuyện. Hắn dám đ/á/nh con bừa bãi thế này, phải cho hắn biết nhà mình có người đứng sau lưng con!"

Tôi ngăn mẹ lại.

"Mẹ quên rồi sao? Bác sĩ bảo bố bị cao huyết áp, không được nóng gi/ận nhiều."

Kiếp trước chính vào ngày tòa tuyên án tôi có tội, bố đã bị đột quỵ phải vào viện.

Về nhà dưỡng ba năm rồi mất.

Nếu theo Vân Vân về đòi công lý, lỡ bị Mạnh Huy chọc gi/ận thì sao?

Tôi không muốn họ mạo hiểm.

Mẹ phân vân: "Hay đợi Bân Bân thi xong, chúng ta sẽ nói chuyện với Mạnh Huy sau?"

Chị gi/ận dữ đ/ập phá đồ đạc trong nhà, m/ắng chúng tôi không coi chị là người nhà, không chịu đứng ra bênh vực, hoàn toàn không quan tâm đến chị.

Nồi niêu xoong chảo vỡ tan tành, phòng khách như bãi chiến trường.

Tôi lạnh lùng nhìn chị gào thét, mẹ không ngăn nổi, tôi cũng chẳng buồn can ngăn.

Khi sự thất vọng của bố mẹ với chị chạm đến giới hạn, Vân Vân sẽ không còn ảnh hưởng được đến chúng tôi nữa.

03

Đập phá thỏa mãn, trút hết cơn gi/ận, Vân Vân mới hằn học buông lời đe dọa rời đi.

Nói chúng tôi không coi chị là gia đình, sau này dù bị Mạnh Huy đ/á/nh ch*t cũng không quay về.

Nếu chị giữ lời, có lẽ tôi đã vui mừng đ/ốt pháo ăn mừng.

Tiếc thay, đó chỉ là lời nói gió thoảng, tôi biết chị sẽ còn quay về nhờ vả vì chuyện của Mạnh Huy.

Mẹ lau nước mắt: "Đứa bé Vân Vân này, ôi trời!"

Tôi an ủi: "Khuyên ly hôn chị không nghe thì biết làm sao? Chị muốn sống cuộc đời đó, thì mặc kệ chị đi."

Kiếp trước một ngày trước khi tôi thi, chị bị Mạnh Huy đ/á/nh sảy th/ai, lết về nhà đầy m/áu me cầu c/ứu.

Thấy cảnh tượng thảm thương đó, tôi mất lý trí, gi/ận dữ đi/ên cuồ/ng, chất chứa h/ận th/ù chạy đến nhà họ Mạnh tính sổ.

Hai chúng tôi vật lộn, thân hình tôi cao lớn hơn nên khóa ch/ặt Mạnh Huy dưới đất.

Chị vội vã chạy về thấy cảnh đó, xông ra che chở cho Mạnh Huy.

Nhân lúc đó, Mạnh Huy lao đến đ/á/nh tôi. Khi tôi phản kháng, chị bất ngờ xông ra ngăn cản.

Tránh né chị, tôi đổi hướng vô tình đẩy Mạnh Huy ngã xuống đất.

Đầu hắn đ/ập trúng hòn đ/á, t/ử vo/ng tại chỗ.

Tôi hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã ở trại giam.

Bố mẹ khóc đến đ/ứt ruột.

Chị lại đến m/ắng tôi là đồ sát nhân, trách tôi tà/n nh/ẫn, nói tôi gi*t chồng chị khiến con trai mất cha, bố mẹ chồng mất con.

Tôi không hiểu nổi, tôi chỉ muốn giúp chị trút gi/ận, sao lại thành gi*t người?

Tôi bênh vực chị, nhưng trong mắt chị lại thành kẻ đ/ộc á/c.

Tôi không cố ý, nhưng Mạnh Huy thực sự mất mạng vì tôi.

Mang trên vai mạng người, bầu trời của tôi sụp đổ.

Khi bạn bè đang cắm cúi trong phòng thi, tôi vật vờ trong trại giam.

Không nói đến đại học, cả đời sau này của tôi tan nát.

Bố mẹ chạy vạy khắp nơi, tóc bạc trắng chỉ trong vài ngày.

Luật sư nói nếu gia đình nạn nhân viết giấy tha thứ, tòa sẽ khoan hồng.

Bố mẹ tìm đến chị, nhưng chị từ chối.

Chị nói gi*t người phải đền mạng, tôi hại ch*t chồng chị thì phải đền mạng.

Chị không viết giấy tha thứ - tôi có thể chấp nhận, vì mạng người đã mất.

Nhưng tôi không chịu nổi thái độ phủi tay của chị. Người khác có thể trách móc tôi, duy chỉ chị là không được phép.

Nếu không vì chị, tôi đâu liên quan gì đến Mạnh Huy.

Nếu chị nghe lời chúng tôi rời khỏi nhà họ Mạnh, đâu đến nông nỗi này.

Chính chị đã phá hỏng tương lai, h/ủy ho/ại cả đời tôi.

Nên kiếp này, dù chị bị Mạnh Huy đ/á/nh ch*t, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào nữa.

04

Sau khi dỗ dành mẹ, tôi trở về trường.

Những ngày ôn thi cuối cùng trôi qua trong bận rộn. Để tránh Vân Vân quấy rầy, tôi ở lại trường cả cuối tuần.

Điểm thi thử luôn quanh 700, thầy giáo khuyên tôi giữ tâm thế ổn định.

Kiếp trước sau khi án tuyên, tôi đã xem đi xem lại đề thi năm đó không biết bao lần, từng câu hỏi in sâu vào n/ão.

Đáng lẽ tôi có thể vào Thanh Bắc, nhưng cuối cùng lại giam mình nơi lao ngục.

Chụp xong ảnh tốt nghiệp, nhận thẻ dự thi, tôi về nhà chờ ngày thi.

Tôi không ôn tập nữa mà hệ thống lại kiến thức trong đầu.

Buổi trưa hơi oi ả, kim đồng hồ chỉ 3 giờ chiều. Trong tiếng đếm ngược của tôi, bóng hình đẫm m/áu quen thuộc lại xộc vào sân.

Giống kiếp trước, chị lại về.

Nhìn thấy tôi và mẹ, chị khóc lóc thảm thiết: "Mẹ ơi! Bân Bân! Mạnh Huy suýt gi*t ch*t con rồi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11