Thấy tôi mãi không động tĩnh, Thẩm Uyên bên kia đã ngồi không yên. Hôm sau, như thường lệ ngồi xe của Giang Ngạn Sinh đi thăm khách hàng, tôi nhìn thấy Thẩm Uyên đang ngồi ở ghế phụ. "Em gái, chị vào thành phố gặp bạn, ngồi nhờ xe của em rể, em không phiền chứ?" Tính cách cô ấy lúc nào cũng gia trưởng, luôn hành động trước rồi mới thông báo sau. Nhưng lần này, tôi đã chán không muốn chiều chuộng cô ấy nữa. "Xuống đi, đây là chỗ của tôi." Thẩm Uyên không nhúc nhích. "Em ngồi phía sau cũng được mà, chị ngồi sau không quen, dễ say xe lắm." Tôi không thèm nói nhiều, t/át một cái vào mặt cô ta. "Xuống ngay." Thẩm Uyên choáng váng. Má sưng vếu. Một lúc sau, cô ta mới rít lên the thé trong cổ họng. "Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà. Thẩm Mộng, em cần phải nổi đi/ên đến thế sao?" Ngay lập tức, người nhà xúm lại. Giang Ngạn Sinh xông lên trước. "Vợ yêu, có chuyện gì thế, ai b/ắt n/ạt em?" Nói thì vậy, nhưng ánh mắt đàn ông vẫn liếc nhìn Thẩm Uyên. Thật nực cười. Tôi khẽ nhếch môi, bình thản lấy th/uốc từ trong túi ra. "Xin lỗi nhé, có lẽ tôi lại lên cơn bệ/nh rồi. Chị ơi, em đang vội ra ngoài, mong chị đừng chấp nhất với kẻ bệ/nh hoạn như em." Vì họ cố tình dựng lên hình ảnh tôi là người bệ/nh nên tôi sẽ tùy cơ ứng biến, đi/ên cuồ/ng đến cùng. Dù sao tôi đã mang bệ/nh, làm gì cũng đều có lý do. Quả nhiên, Thẩm Uyên bị chặn họng. "Em... Em đợi đấy!" Cô ta vốn kiêu ngạo, sao cam lòng nuốt gi/ận? Tối đó, Giang Ngạn Sinh lại bị gọi sang sửa bóng đèn cho cô ta. Một tiếng sau mới ra về. Khi tôi về đến nhà, Thẩm Uyên vẫn đang mắ/ng ch/ửi ầm ĩ trên lầu. "Giang Ngạn Sinh, là ông chủ xưởng xe mà sửa cái bóng đèn cũng vụng về, cút ngay!" Người đàn ông cãi lại. "Cô Thẩm, tôi không có nghĩa vụ giúp cô những việc này, chỉ vì tình cảm với Mộng Mộng mới giúp, nào ngờ cô còn được voi đòi tiên?" Hai người đối đầu gay gắt. Mẹ thấy tôi liền sáng mắt. "Mộng Mộng, mau khuyên chị con với Ngạn Sinh đi, hai người họ lại sắp cãi nhau rồi!" Cãi nhau? Tôi cười lạnh, liếc nhìn chiếc quần chưa kéo khóa của Giang Ngạn Sinh và đôi môi sưng đỏ của Thẩm Uyên. Ai bảo dân gian không có diễn viên giỏi? Hai người trước mắt chính là minh chứng. "Anh xã vất vả rồi, sửa bóng đèn mà còn nóng đến mức mở khóa quần." Tôi giả vờ quan tâm. "Chị cũng thật, phòng nóng thế này mà chị không chịu bật điều hòa, cứ mặc đồ mát mẻ." Nửa bộ ng/ực lộ rõ. Người nói vô tâm, kẻ ngữ hữu ý. Cả hai đồng loạt biến sắc. Mẹ tôi sầm mặt. "Mặc đồ không chỉnh tề thì thôi, còn để em rể thấy thế này. Uyên Uyên, sao không khoác áo vào?" "Ngạn Sinh, sau này đừng quan tâm nó nữa, tính nó đài các lắm, anh thuê thợ sửa cho nó là được!" Người đàn ông gượng gạo gật đầu. Thẩm Uyên bị m/ắng, mất mặt, đóng sầm cửa. Thấy tôi im lặng, Giang Ngạn Sinh vội đuổi theo vào phòng. "Mộng Mộng, em đừng hiểu nhầm, anh chỉ vội đi vệ sinh nên quên kéo khóa. Thẩm Uyên nóng tính, cứ giục giã, anh và chị ấy thật không hợp!" Tôi gật đầu, né tránh nụ hôn của anh ta. "Phải rồi, hai người suốt ngày cãi nhau cũng không ổn. Chúng ta ở quê đủ lâu rồi, mai về nhà thôi." "Về nhà?!" Người đàn ông sửng sốt. Tôi giả ngạc nhiên. "Sao, anh không vui à? Luyến tiếc chị em?" "Đâu có, về thì về." Người đàn ông cười gượng. "Vợ à, anh nghe theo em." Sau mấy ngày điều tra, tôi đã biết họ liên lạc từ một tuần trước khi về quê. Lúc đó Thẩm Uyên đang chơi bời, hết tiền, nghe tin chúng tôi m/ua nhà mới nên nhắm vào tình cũ này. Giang Ngạn Sinh hẹn hò tôi chỉ để trả th/ù Thẩm Uyên ham giàu bỏ anh ta. Anh ta h/ận Thẩm Uyên nhưng không thể dứt bỏ mối tình đầu. Người yêu cũ nước mắt ngắn dài tìm đến, gặp lại sau bao năm, lửa gặp cỏ khô. Tối đó, Giang Ngạn Sinh viện cớ đi công tác, lần đầu không về nhà. Khi nhìn thấy ảnh hai người ôm nhau từ thám tử, lòng tôi bình thản lạ kỳ. Anh ta có thể quỳ xin bác sĩ c/ứu tôi khi tôi băng huyết sinh Hoan Hoan. Có thể ôm ch/ặt tôi khi xe lật. Nhưng cũng có thể dễ dàng quên hết mọi thứ khi tình cũ quay về. Đàn ông à, đúng là loài xươ/ng cứng. Không được thì càng thèm muốn.