Giang Ninh rất vui vẻ:

"Đi thôi, bạn dự án này hơn triệu, bên riêng NPC thật có mấy chục người, rất hay chơi."

Trần khỉ cười tiếng:

"Có phim kinh dị tự dọa mình ngủ, chơi thoát đừng sợ đái quần."

Tôi mặt đen xì hắn, biết nói đến chuyện hồi cấp ba.

Lúc đó cùng du lịch, tối đến liền tìm chơi, hình đó phim "A Quiet Place" hay gì đó mắt, cứ kéo cùng.

Kết quả chẳng sao, tối ngủ càng nghĩ càng nhắm cảm giác có quái mình bên giường.

Cuối cùng quầng do dự nửa đêm rồi Xuyên, đứng bên nói nhỏ:

"Trần Xuyên, ngủ chung được không?"

Trần gi/ật mình lấy chăn che phần thân trên trụi, ấp úng:

"Ngủ chung?! Tại, sao?!"

Tôi giọng nghẹn ngào: "Tôi sợ! Đều cứ ép phim kinh dị, bảo rồi mà!"

Hắn méo miệng cười, thấy rơi nước cố nhịn, thở dài vén chăn, đôi chân dài quấn ngủ lụa đen dịch sang bên.

"... Vào đi."

Khi lên đắp chăn xong, vụng vỗ vỗ giọng dịu dàng hơn:

"Có đừng ngủ ngon đi."

"Mai kem hàng mới kia."

"Ừm." Tôi ôm nước rúm lòng hắn, cảm giác mọi nỗi sợ hãi bên cạnh đều tan biến nhanh chóng, tâm chìm giấc ngủ.

Đến giờ vẫn nhớ in sau tỉnh dậy.

Tôi mơ màng mắt, vặn rơi đôi pha lê Xuyên.

Hắn chống cười bên miệng nhếch lên:

"Ô, gan, tỉnh rồi à?"

Ánh nắng rơi trên hàng mi đen lông chàng trai, chớp chớp, tim tôi.

Tôi nghe thấy tiếng tim đ/ập bình minh.

Đó lần tiên nhận ra, mình Xuyên.

9

Như Ninh nói, thoát này quả thật tư rất từng chi tiết đều chân đến cực hạn, sợ đến mức ch/ặt vạt Cạnh Hiêu, lòng đẫm mồ hôi, tim đ/ập thình thịch.

Hứa Cạnh Hiêu ch/ặt tôi:

"Đừng sợ."

Giang Ninh trông hơi căng thẳng, sát Xuyên.

Chỉ có mặt lạnh tiền, đút túi thẳng.

Suốt đường cố nén nỗi mặt Ninh mà h/ồn vía, quá x/ấu hổ, sắp đến thì rốt cuộc thở phào ngờ cùng, lục tìm manh thì bên dưới lạnh toát ch/ặt lấy cá chân tôi!

Trong ánh xanh đen, nữ đầy m/áu tóc che mặt từ từ ra.

Âm thanh kinh dị n/ổ tung, x/á/c ch*t trên lộn hét mặt Ninh!

Lúc này, dù biết rõ toàn NPC, vẫn sợ đến kêu kêu nên lời.

Giang Ninh mặt tái mét, lo/ạn rõ ai vướng chân ai, cùng ngã ngửa sau!

Ngay khi sắp ngã xuống từ bên giơ đỡ lấy tôi.

Tôi vô thức lấy gần nhất, ôm liền đổ bầu ng/ực tỏa mùi hương nhàng.

Giọng Cạnh Hiêu vang lên phía trên đầy lo lắng:

"Không chứ?"

Tôi chưa nói, thoát toang.

Hết giờ rồi.

Tôi vô thức sang bên, thấy giơ phía dừng trung.

Giang Ninh chật ngã dưới chân hắn, đôi giơ phía sắc mặt coi đến đ/áng s/ợ.

Không khí hiện trường đột nhiên ngột ngạt hơn phòng.

Tôi vàng hòa giải:

"Trần Xuyên, nhầm thành Ninh rồi phải không?"

Nhưng đáp lời, gườm gườm Cạnh Hiêu, chẳng có chút ý nào.

Hứa Cạnh Hiêu bình thản thẳng hắn.

Giang Ninh từ từ tự đứng quay ra, dựa nữa.

...

Tối đó Ninh hẹn riêng gặp mặt.

Mắt cô đỏ dường khóc, nhưng vẫn rất chỉn chu, khoác đắt tiền, lớp trang điểm tinh tế, tóc gàng.

"Tôi Xuyên, chia rồi." hơi nghẹt mũi.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Tôi luôn cảm thấy cô rất xứng đôi, mà trông sự rất cô ấy, cô tiên nhà gặp mẹ.

"Là vì chuyện thoát Tôi thích, nhầm thôi."

Giang Ninh cười.

"Thực phải tìm được bạn thoát đó, cố rủ đi."

Tôi sững người.

"Chắc biết đâu, tháng tâm trạng luôn rất tệ, ngày mặt căng đ/á, hẹn hò toàn bảo bận, dù thỉnh thoảng bên nhau chẳng nở cười tôi."

ngẩng tôi: "Từ biết Cạnh Hiêu yêu nhau."

"Mấy lần cùng thấy lật ảnh cũ mình, luôn đợi tìm hắn."

Tôi sững sờ: "Cậu nhầm rồi, rõ hồi đó là—"

"Hồi đó rõ từ chối phải không?"

Giang Ninh cười, cười trông gạo.

"Lúc nghĩ coi nói, nếu đến lượt tôi?

"Tôi nghĩ hắn, những biết bao nhiêu phụ nữ hắn, nhưng nhà.

"Nhưng sau này mới hiện phải vậy, nhớ tây, nhưng lần nhớ hương, nói nhưng mỗi lần ngoài ánh luôn dõi theo nói hy vọng yêu đương, nhưng yêu đương rồi khổ sở hơn ai hết—"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm