Cuộc đời không phải khuôn mẫu vẽ sẵn, chỉ sự khỏe mạnh hướng lên, tích cực hoàn đức thượng.
Cuộc đời chằng chịt phức tạp, ánh sáng cùng tồn tại, thấp hèn thượng song hành.
Trời sinh vật, muôn hình trạng.
Nhân thế thế mới thêm kỳ thú.
"Mỗi đều nhân chính mình, dưới do đưa ra gánh chịu rủi ro cùng trách nhiệm, mới chính niềm vui khi làm người.
"Lý do yêu ắt hẳn do anh ấy. dựa đâu mà trên cao, võ đoán thay anh ấy điều gì tốt, điều gì không tốt?
"Một khi thiện không nhận, liền dùng hết sức đạp xuống cống tanh hôi, đạp xuống tận đáy địa ngục.
"Để chúng th/ối r/ữa tanh hôi, hầu năn hối cải, chuộc tội, rồi làm nền cho sự sáng lương thiện thẳng cô?
"Chẳng lẽ chỉ giỏi, xuất thân nên chính công lý, đức thượng, vị không thách thức?
"Mọi thứ muốn, đều nên trong cung kính dâng lên cô?
"Nhạc Đinh Lan, nên ngộ đi. Thế giới thực không xoay quanh mà tồn tại, nó logic nó.
"Nếu không hiểu nó, không nhận nó, thì sẽ mãi mãi hy vọng hạnh phúc sống mình lên sự xui xẻo Đống.
"Cô sẽ mãi mãi, không giờ do."
Vừa dứt lời, cà phê hắt thẳng tôi.
May không trang điểm, chiếc khoác lại rộng rãi, chiếc thun bên trong bị ướt nhưng từ ngoài cũng không thấy gì lạ.
Tôi lấy khăn giấy, sạch lớp kem bám đầy vẫy phục vụ căng thẳng gần đó.
Trả tiền cà phê mình, phụ nữ đối diện.
Cô ta r/un r/ẩy toàn phấn lấp lánh mí r/un r/ẩy dữ dội đã loang lổ phấn má hồng cũng không che sắc nhợt.
"Đinh Lan, buông tha chúng đi. Coi như, xem trên tình nghĩa đã từng nhiệt ngưỡng cô.
"Hoặc là, xem trên do nào từ dẫn đến cái ch*t thảm thương ở kiếp trước, hãy sống tốt đời cô, đừng nữa."
Tôi trở nhà, Joy nằm dưới gốc cây, bên cạnh hai chiếc hộp lớn đã mở, bên trong loại gỗ lớn nhỏ, mịn khác nhau.
Joy đã nói, muốn ngôi nhà trên cây.
Tôi tắm qua loa, tranh thủ từng giây thay rồi tham gia nhóm công nhỏ họ.
Ôi trời, hai này chân nếu muộn hơn chút nữa, e rằng cả vài bước cuối cùng cũng chẳng tôi.
Ngôi nhà cây làm chợt nảy ra ý, lấy pha cả chúng dùng những sắc, vẽ tung tẩy lên ngôi nhà cây.
Hạng vừa lén hôn cái, bỗng mình, kêu lên: "Trên bếp anh nồi hầm a——"
Anh ấy giơ hai lên, lao nhà bếp phía sau như con thỏ tên.
Joy vui sướng chui nhân không đề phòng, bôi đầy sơn lên tôi.
Tôi đi cành cây thuận khắp nơi, "Mày làm rồi hả, đồ q/uỷ nhỏ, bài mày viết chưa?"
Cô hét lên nhảy khỏi cây, chạy tót bếp.
Tôi cầm cành cây, ngôi nhà trên cây.
Nhìn đứa con yêu, tổ ấm tôi.
Giữa ánh chiều tà ồn thế giới cùng mỉm cười hiểu.
Cuộc sống thật đẹp biết bao.
(Hết)