Chỉ nhìn chằm chằm: "Khương Tuyết, muốn cưới em, còn Em lấy không?"
18
Đám cưới của và Hoặc tổ chức trên hòn đảo.
Quy mô lớn nhất, huyết.
Người yêu, yêu đều mặt ở đó.
Trần Hoặc dựa vai khóc:
"Khương Tuyết, đã muốn theo năm 16 rồi đấy."
"Em dám thay lòng đổi dạ thử xem."
Tôi dành:
"Không bao đâu."
"Đồ hay khóc."
Ngoại truyện Hoặc · Thời sinh
Cha c/ờ b/ạc, mẹ bệ/nh nặng, bé còn thơ dại.
Đó đích thực thế của Hoặc.
Năm 5 tuổi, mẹ qu/a đ/ời, Hoặc lớn nhờ cháo hàng xóm năm 16 tuổi.
Học phí nhặt gom góp đủ.
Cậu nghèo mức chiếc bánh bao làm hai bữa ngày.
Vì đói, từng nhặt đồ vặt mà bạn bỏ lại.
Vì mười đồng, từng quỳ gối trước đám du côn.
Chính vì thế, thành mà ta gọi là, thằng bé hành khất.
Hôm như thường lệ, định quán net nhặt ve chai.
Ở nhiều chai lọ.
Nhưng ông chủ quán net thấy lần.
Lần khá nh/ẫn.
Ông ta cố tình thả chó ngao ra cắn cậu.
Chiếc áo bông giữ duy nhất cắn thủng mấy lỗ.
Con chó ngao ngày thịt bò, nên to sức mạnh vô song.
Cậu sao giãy thoát được.
Trong khoảnh khắc trước khi ch*t.
Một cục gạch bay tới.
Đập thẳng đầu chó.
Một thiếu nữ, với ba năm bạn, họ kẻ cầm ống thép, nhặt gậy.
Cùng nhau chó đi.
"Em sao chứ?"
Cô xuống, ánh đầy tâm.
Trần Hoặc ấy.
Khương Tuyết.
Là lớp cạnh.
Nghe nói đẹp nhất, nghe nói cảnh cũng còn nghe nói bạn bè đông.
Tóm lại, sống cuộc đời trái ngược với Hoặc.
Cậu đầu, muốn nhìn thấy sự thảm trên mình.
"Khương Tuyết, thôi, hôm nhật mà, đừng trễ!" đang thúc giục.
Thiếu nữ ngoảnh lại nói "Ừ".
Rồi thấy Hoặc đứng dậy, nhặt chai rơi vãi đường.
"Tạm biệt."
Khương vẫy tay, rời đi.
Mãi sau, dám ngẩng đầu lên.
Nhìn theo bóng lưng xa dần.
Trần Hoặc cảm thấy khó chịu vô cớ, rõ do gì.
Buông bỏ chai nhặt, ngồi tựa tường.
Lặng đếm xem trên mình cắn bao lỗ.
Một miếng bánh thơm ngon bỗng tầm mắt.
"Hôm nhật chị, mời bánh nhé!"
Cậu ngước vội vã.
Khương hai tay bưng bánh: Hoặc không?"
Cô nhớ cậu.
Hôm đầu Hoặc bánh kem.
Cậu gần như nuốt chửng.
Không dám ngẩng đầu.
Khương ngồi yên, giúp thu gom hết chai cái túi.
"Trần Hoặc, ở đi, sẽ bảo các chú ở để dành em, yên quen rộng, nói chắc chắn tác dụng."
"À, nghe nói toán, nhờ kèm kỳ không? Thi lại đậu gọi phụ huynh rồi."
Thiếu nữ nói ngừng: "Chị nói nghe ông giáo viên chủ của chị, lạ đời lắm..."
Chàng trai đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh, giọng nghẹn "Vâng."
——
Trần Hoặc năm 16 nghĩ giản.
Học tập, uống.
Cậu nghèo.
Cậu từng đoạt nhiều giải toán học.
Nhưng điều giải quyết cái cái mặc.
Khương trả việc kèm cặp.
Cậu điều đó.
Cô căn bản thiếu giáo viên dạy bao theo cần muốn, đầy sẵn sàng nguyện kèm cô.
Thiếu nữ đoạt giải cuộc vũ.
Cô quà tất cả mọi xung quanh.
Trần Hoặc nhận chiếc áo bông tinh, áp.
Sau khi lớp, họ còn lớp cạnh nữa.
Cậu ở dãy kia, ở dãy này.
Quãng cộng lại gần mười phút.
Thế mỗi đều lấy cớ nộp bài tập, qua lại trước cửa lớp cậu.
"Mở miệng ra."
Cậu ngoan ngoãn miệng.
Một viên kẹo dâu lẫn chua.
Thiếu nữ lại nhảy nhót về lớp mình.
Trần Hoặc nhai viên kẹo, đưa tiễn đi.
Không lúc lòng đang nghĩ gì.
Năm 17 tuổi, đối mặt với kỳ học.
Cô nên bận rộn.
Thời gian càng càng ít.
Thiếu sự diện của Hoặc chợt tỉnh ngộ.
Hình như mình rời xa được.
Năm tuổi, học.
Họ bắt đầu xa.
Trước khi đi, ôm cậu:
"Trần Hoặc, đợi ở Đại A."
Trần Hoặc nói "Vâng", nói: biệt."
Trước kỳ học, Hoặc dành dụm ba năm mất tr/ộm.
Cậu đậu Đại A.
Nhưng học.
Sau liều lĩnh dấn xã hội.
Những năm tháng vật lộn ấy.
Cậu nhớ lúc nào ng/uôi.
Muốn gặp cô.
Muốn nghe giọng nói của cô.
Cậu chưa bao tin thần thánh q/uỷ m/a.
Chỉ mỗi dịp đều loại bánh kem.
Và ước điều ước——
【Mong ra thấy Tuyết.】
Năm 25 lòng thầm niệm xong câu đó.
Thì, ra, hiện.
——
Trần Hoặc 29 và đã mái nhà.
Họ kết hôn, nuôi chó.
Cậu sẽ kể nghe về khổ đ/au của mình.
Cậu cần yêu đủ.
-Hết-