Đột nhiên nhớ ra còn một món chưa dọn lên, tôi lại bước vào bếp.
Trên bếp than, nồi đất hầm gà ta đang sôi sùng sục, tôi vừa cho thêm khoai mỡ, rắc một nắm kỷ tử rồi bưng lên bàn.
Vùng núi lạnh lẽo, con bé g/ầy gò ấy phải ăn chút đồ bổ dưỡng ấm bụng.
Con trai và con dâu đã ngồi sẵn đợi tôi, nhưng khi tôi đặt nồi canh xuống, cả hai đều không động đũa.
Mặt lạnh như tiền, tôi hỏi: "Sao lại không ăn?"
Con dâu không trả lời, mà nắm ch/ặt tay tôi: "Mẹ ơi, lên thành phố ở với chúng con đi."
"Trên đó nhà cao tầng, có người giúp việc. Con và Đại Hải sẽ phụng dưỡng mẹ, mẹ chẳng phải làm gì cả, chỉ việc nghỉ ngơi hưởng phúc thôi."
Tôi gi/ật mình như bị ánh mắt chân thành của nó làm bỏng rát, vội vã xua tay: "Nói nhảm gì thế! Hai đứa sống tốt là được, già này đi chen vào làm chi?"
"Vả lại, mẹ ở núi này mấy chục năm rồi, quen rồi. Không đi! Nhất định không đi!"
Con dâu vẫn không chịu buông, cứ khuyên mãi, nhưng tôi nhất quyết khước từ.
Cuối cùng, con trai thở dài, lắc đầu nhẹ với nó.
Thực ra từ trước khi cưới, thằng bé đã nhiều lần muốn đón tôi lên phố, nhưng lần nào tôi cũng từ chối.
Tôi sinh ra ở núi, lớn lên ở núi, lập gia đình ở núi, sinh con ở núi, cả đời gắn bó với núi.
Tôi không thể rời ngọn núi này được.
Ăn xong cơm, tôi bảo chúng dọn dẹp chuẩn bị lên núi đ/ốt vàng mã.
Xong việc này, chúng cũng phải về thành phố.
Trên đường leo núi, tôi chỉ đống đất đầy cỏ dại cho con dâu nhận: "Nè, đây này."
"Cái tên ch*t ti/ệt hại đời ấy say xỉn triền miên, hồi Đại Hải học đại học đã nằm liệt giường rồi. Mẹ hầu hạ cơm nước, dọn dẹp phân tiểu suốt 5 năm trời mới tiễn được hắn."
"Lúc ấy nhà chẳng còn đồng xu dính túi, may mà Đại Hải có chí tự ki/ếm tiền học lại gửi về nhà, không thì không biết 5 năm ấy sống sao nổi."
Tôi lẩm bẩm kể lể, con dâu chợt hỏi xoáy: "Sao mẹ vẫn chăm sóc ổng?"
"Mẹ không gh/ét ổng sao?"
"Ông ta đối xử tệ với mẹ thế! Là con thì con chẳng trả th/ù là đã tốt lắm rồi."
Tôi gi/ật mình, phản bác ngay: "Ổng cũng có cái tốt..."
"Tốt chỗ nào?"
Tôi đờ người, tự hỏi thầm.
Tốt chỗ nào?
Con dâu thấy tôi im lặng, liếc đống m/ộ thấp lè tè rồi phịa một bãi nước bọt.
Tôi run bần bật, tỉnh táo lại xông tới định x/é miệng nó: "Mày muốn ch*t à!"
Đại Hải vội đứng chắn giữa, van xin tôi bình tĩnh, liếc mắt ra hiệu bảo vợ xin lỗi.
Con dâu hậm hực ngoảnh mặt làm lơ. Con trai đành quay sang năn nỉ tôi.
Có vợ quên mẹ!
Tôi đ/ập cho thằng bất hiếu mấy cái, suốt đường xuống núi chẳng thèm nói chuyện.
Nhưng câu hỏi của con dâu cứ quẩn quanh trong đầu.
Tên ch*t ti/ệt ấy tốt chỗ nào?
"Ừ thì ổng không đ/á/nh ch*t bà, đàn ông ai chẳng thế, bà coi như may rồi."
"Ít nhất ổng không c/ờ b/ạc, không trai gái, rư/ợu chè cũng ít. Còn nhỏ Phương xã bên không? Hai người cùng lớn lên đấy, mới bị chồng đ/á/nh m/ù một mắt."
"Ổng thế là khá lắm rồi, nhịn đi, ai chẳng phải qua..."
"..."
Tôi t/át mạnh vào mặt mình, quẳng mớ tư tưởng mục ruỗng ấy xuống đất, thu dọn đồ đạc lại ra cửa.
Con dâu hỏi: "Mẹ đi đâu thế?"
Tôi ngoảnh lại trừng mắt: "Mày quản?"
Nó im bặt. Tôi loanh quanh đến gốc cây lớn sau núi, đ/ốt ít vàng mã rồi lẩm bẩm.
"Đại Hải giờ có danh có phận, học hành tử tế, vợ xinh đẹp..."
Bỗng một bàn tay trắng nõn với lấy ít tiền vàng cùng đ/ốt.
Tôi gi/ật mình quay lại, thấy con dâu đứng sau từ lúc nào: "Sao con lại đến?"
Rõ ràng tôi đã xem kỹ không ai theo.
"Con hỏi Đại Hải." Ánh lửa nhảy múa trên mặt nó: "Anh ấy bảo mẹ năm nào cũng lén đi đâu đó sau khi đ/ốt nhang, toàn đến chỗ này."
Tôi nghi ngờ: "Sao nó biết?"
Chưa bao giờ tôi nhắc chuyện này với con trai.
Con dâu thì thào: "Hồi nhỏ Đại Hải từng lén theo mẹ, nhưng không dám đến gần."
"Nó sợ. Cũng thấy có lỗi."
"Đây là m/ộ chị gái anh ấy phải không?"
Tôi gật đầu im lặng.
Trước khi sinh con trai, tôi từng mang th/ai lần đầu.
Con so lại khó đẻ, vật vã suốt ngày đêm tưởng mất mạng.
Tên ch*t ti/ệt ấy quyết đòi con trai, cắn răng trả tiền mụ đỡ.
Ai ngờ đẻ ra con gái.
Hắn ch/ửi rủa trả tiền rồi nhấn đứa bé xuống thùng nước.
Đó là đứa con tôi đ/á/nh đổi mạng sống mới sinh ra.
Chưa kịp nhìn mặt đã tắt thở.
Đêm ấy tôi lê x/á/c ra vườn, tìm thấy con thì đã có sói đang gặm mặt nát bét.
Tôi gào khản cổ, con thú vẫn lừ lừ tiến lại.
Ngã dúi dụi, tôi vớ được cành cây đ/âm trúng mắt sói. Quay lại đã thấy chuột cắn x/á/c con.
Ôm con khóc đến sáng, tôi đào hố dưới gốc cây.
Sợ đào nông lại bị đào lên, tôi bới đến tay rớm m/áu. Cởi áo bọc con thật kỹ mới dám ch/ôn.
Con dâu lại khóc.
Chẳng hiểu sao nó nhiều nước mắt thế, như mưa đổ vào mắt.
Kỳ lạ thay, mắt tôi cũng cay cay.
Chợt nhớ hồi trẻ, mình cũng hay khóc nhè.