Từ khi Bùi Trạm rời biệt viện, Bùi Ngọc lại tiếp tục lên lầu hoa trong thành tìm thú vui chơi bời. Thật đúng là phong lưu tiêu sái.
Mẫu thân thấy ta suốt ngày quanh quẩn trong viện không chịu nổi, nghiêm khắc dẫn ta ra khỏi cửa. Ngày cưới cận kề, bà quyết định đưa ta lên núi dâng hương cầu nguyện cho nhân duyên thuận lợi.
So với thái độ chống đối Bùi Trạm ngày trước, giờ mỗi khi nhắc đến tên chàng, ta không hiểu sao lại ửng đỏ mặt. Mẫu thân bảo ta đã động xuân tình. Đáng gh/ét! Ta là đại tiểu thư tướng phủ đường đường, lại bị nam sắc tầm thường mê hoắc!
Trong phút chốc, hình ảnh bờ ng/ực vạm vỡ cùng nhịp tim vang vọng của Bùi Trạm lại hiện về. Ta lắc đầu, đành theo mẫu thân xuất hành.
Mọi việc đều thuận lợi. Thẻ xăm rút được cũng là thượng thượng kiếp. Thầy bói đoán rằng đây là lương duyên trời định, đẹp đôi vừa lứa. Mẫu thân hài lòng lắm, nắm tay ta đặt rất nhiều hương liệu...
...Thế nhưng trên đường hạ sơn, xe ngựa đột nhiên khựng lại. Tiểu ti đồng xem xét thì bánh xe sa xuống hố sâu, ngựa không sao kéo lên được. Hắn xuống núi tìm người, ta cùng mẫu thân đứng chờ bên đường.
Tiếng quạ đen vụt qua, bụi rậm xào xạc. Mẫu thân khép ta sau lưng. Chốc lát sau, một đám người áo vải thô kệch từ bụi cây lần ra. Bọn cư/ớp núi này mục tiêu rõ ràng - chỉ vì tiền.
- Ai dám động thủ! Phu nhân Tướng quân đang ở đây!
Ta cảnh giác nhìn quanh. Nhưng bọn chúng vẫn cười nhạo tiến lại gần. Hai mẹ con đâu địch nổi đám đông, cuối cùng bị bắt lên núi.
Trong sơn trại lạnh lẽo, bọn cư/ớp chia ta và mẫu thân ra giam riêng, trói ch/ặt tay chân. Tuy là giặc cỏ nhưng canh giữ cẩn mật, người thay phiên nhau trông coi.
- Con bé, biết sợ chưa? Chỉ cần ngươi viết thư đòi một ngàn lượng bạc chuộc hai mẹ con là xong.
Tên đầu đảng cư/ớp ra lệnh cởi trói cho ta. Viết thì viết, chỉ sợ phụ thân thấy thư sẽ nổi trận lôi đình đ/á/nh sập sào huyệt này. Ta cẩn thận viết từng chữ.
- Gửi về đâu?
- Tướng phủ.
Tên cư/ớp trợn mắt: - Đừng có vênh mặt! Không đưa tiền thì chỉ có ch*t! Xem bộ dạng ngươi lam lũ thế này, làm sao là người tướng phủ?
Ta liếc nhìn xiêm y đơn giản trên người. Đúng vậy, mẫu thân dặn đi cầu duyên phải giản dị, nào ngờ gặp họa. Gật đầu x/á/c nhận.
Tên cư/ớp mặt biến sắc, cười gượng: - Vậy ngươi là con gái Tướng quân, còn kia là phu nhân? Thằng Bùi Trạm đang được hoàng thượng sủng ái là hôn phu của ngươi?
Ta lại gật. Hắn bỗng cười lớn: - Cái thân hình gió thổi cũng ngã của Bùi Trạm có đ/áng s/ợ? Đồ bông hoa diện!
Trong lòng ta chợt hiện về hình ảnh chàng múa ki/ếm đêm ấy: - Chưa chắc đâu?
Tên cư/ớp nheo mắt, có lẽ đang cân nhắc việc chọc gi/ận Bùi Trạm. Hắn hùng hổ ra lệnh canh giữ ta kỹ hơn, tạm hoãn gửi thư chờ ngày mai quyết định.
Bọn giặc cỏ này đâu dám khiêu chiến Uy Viễn Tướng quân, chỉ muốn ki/ếm chác chút ít. Khi cửa đóng lại, ta lén dùng d/ao găm c/ắt dây trói. May sao vẫn giữ thói quen mang theo bảo vật phòng thân.
Đợi khi hoàng hôn buông, lính canh lơ là. Một tên rời đi, chỉ còn lại người trông coi. Ta dùng dây thừng siết cổ hắn ngất xỉu. Vừa mở cửa đã nghe tiếng giao chiến bên ngoài.
Phải chăng phụ thân đã đem quân tới? Đang định tìm mẫu thân thì một ánh ki/ếm lóe lên. Gió thoảng mùi hương quen thuộc - Bùi Trạm!
Chàng mặc huyền y cầm ki/ếm sáng loáng xông tới, vung ki/ếm che sau lưng rồi ôm ch/ặt ta vào lòng. Giọng khàn đặc vang bên tai:
- Có bị thương không?
Ta lắc đầu. Bàn tay chàng khẽ chạm mi mắt, lần đầu tiên ta thấy rõ vết chai nơi hổ khẩu - dấu tích luyện võ nhiều năm.
- Cẩn thận!
Chàng ôm ta né sang bên, đặt xuống an toàn rồi nói:
- Ở yên đây. Nhạc mẫu đã được c/ứu. Phần còn lại giao cho ta.
Nụ cười nở trên môi, Bùi Trạm vung ki/ếm xông vào đám cư/ớp. Từng nhát ki/ếm như rồng cuốn, bọn giặc khiếp vía xin hàng. Hóa ra chàng có võ công cao cường!
Thuộc hạ đưa mẫu thân đến. Bà không rời mắt khỏi bóng lưng huyền y đang múa ki/ếm:
- A Ninh, con gặp được báu vật rồi! Con rể không chỉ võ công cường tráng mà còn là văn thần nho nhã. Tùy tùng nói chàng nghe tin liền phi mã về c/ứu, may có chàng để ý tung tích con, chứ đợi cha con thì hai mẹ con ta hết đường!
Quả thật hiếm có!