Thế nhưng Bùi Trạm vẫn lén lút lẻn vào phòng ta.
Lại còn là trèo cửa sổ vào.
"Ngài Bùi đại nhân cũng dám làm chuyện trèo tường hội giai nhân sao?"
Hắn cẩn thận đóng cửa sổ, nhìn những chữ hỷ đỏ rực khắp phòng, bỗng ôm chầm lấy ta.
"A Ninh, ta không kìm nén nổi, ngày mai ta sẽ cưới nàng."
"Phải rồi."
"Gặp được nàng rồi, lòng ta mới an định chút ít."
Ánh mắt hắn đầy dịu dàng, bên ngoài vang lên tiếng mẫu thân. Ta vội đẩy hắn ra cửa sau bảo trèo cửa sổ đi.
Thì thầm với hắn:
"Ngày mai gặp lại."
Mẫu thân đẩy cửa bước vào, người vốn quen lớn tiếng giờ khẽ khàng nói, khóe mắt lấp lánh lệ quang.
"A Ninh của ta khôn lớn rồi."
Nhìn sợi tóc bạc trên mái tóc mẹ, ta chợt nhận ra mẫu thân đã dần già yếu.
May thay gả chẳng xa, ngày ngày được về thăm.
Đêm cuối trước khi xuất giá, ta cùng mẹ chung giường.
Lòng mẹ ấm áp biết bao.
Giấc mộng đẹp suốt đêm.
19
Dậy từ tinh mơ, tỳ nữ tất bật nhưng gọn ghẽ trang điểm cho ta.
Nhìn chiếc mũ phượng lộng lẫy trong gương, lòng ta ngập ngọt ngào.
Ta sắp xuất giá rồi.
"Giờ lành đã điểm, tân nương xuất các!"
Phụ thân mẫu thân đỏ hoe mắt, ta biết các ngài bất đắc dĩ.
Huynh trưởng cùng tẩu tẩu cũng lén lau nước mắt.
Phụ thân cười ha hả với khách: "Xem này, họ Thẩm ta cũng có văn thần rồi, ai dám chê nhà ta vô học?"
Khách khứa bốn phương đều phá lên cười.
Phụ thân đã toại nguyện.
Trưởng huynh cõng ta lên kiệu hoa, trong khoảnh khắc giao duyên, bàn tay nồng ấm siết ch/ặt tay ta.
"A Ninh, ta ở đây."
Là Bùi Trạm.
Lòng ta vô cùng an định.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, tống nhập động phòng.
Mọi nghi lễ hoàn mỹ kết thúc.
Ta ngay ngắn ngồi trên sập.
Nhân lúc rảnh rang, thị nữ đưa cho món bánh hồng mai ta thích.
"Đại nhân dặn, phu nhân cứ dùng."
Tỳ nữ mặt tròn tươi cười.
Ta đang đói bụng, ăn vội vài miếng đã hết sạch, đợi Bùi Trạm về phòng.
Khi nến hỷ n/ổ lép bép, ngoài cửa vang tiếng bước chân.
"Lui hết đi."
Bùi Trạm đã tới.
Tay ta nắm ngọc như ý run nhẹ.
Cúi nhìn, trăm cháu ngàn con thêu kim tuyến trên áo cưới lấp lánh dưới ánh nến.
Bùi Trạm mở cửa bước vào.
Ba bước hai bước tới bên sập.
Giọng trầm ấm cất lên:
"Phu nhân, phu quân đã tới."
"Rốt cuộc đón được nàng rồi."
Khăn che mặt được vén lên, ánh mắt gặp gương mặt tuấn tú của Bùi Trạm.
Lòng ta ngập tràn hoan hỷ.
Hắn nâng mặt ta lên rồi áp môi vào.
Chốc lát, qua gương đồng đối diện, ta thấy mình phấn son nhòe nhoẹt, mặt đỏ bừng ngập sắc tình.
Khi uống rư/ợu giao bôi, Bùi Trạm cạn chén mình rồi quay sang mớm vào môi ta, mê liên miên.
"Rư/ợu của phu nhân... ngon hơn."
Tên Bùi Trạm này! Còn phóng đãng hơn cả Bùi Ngọc!
Hắn đặt chén xuống, bế ta đi đến giường, đặt ta nằm xuống.
Kéo tay ta đặt lên thắt lưng: "Phu nhân cởi giúp ta."
Không ngờ Bùi Trạm lại biết trò này!
Mặt ta đã đỏ rực, Bùi Trạm khẽ cười, kéo màn loan phụng xuống, ta ngã trên chăn gối văn sen.
Hắn quỳ trên giường.
Cầm tay ta dẫn dắt từng bước.
Giọng khàn đặc:
"Phu nhân muốn nghiệm hàng không?
"Tùy nàng xử trí."
Trong màn loan phụng, chăn gối hồng lãng.
Khuấy động suối xuân cuồn cuộn.
Tên Bùi Trạm này!
Thể lực đúng là...
- Hết -