Thục Bình giọng nghẹn ngào nhưng vẫn đáp lời: "Dì ơi, đưa Quyên và hai đứa bé đi thôi. Nhà này, mẹ chồng thì hại người không giấu giếm, chồng thì âm thầm đ/ộc á/c. Hắn không muốn tốn tiền thuê người giúp việc sau sinh cho Quyên, còn cố tình m/ua chiếc vòng vàng giả để lừa cô ấy."

08

Người con dâu vốn nép sau lưng con trai, cuối cùng cũng ngừng giả vờ khóc lóc.

"Bà già đáng ch*t! Nếu dám đón con gái và đứa cháu gái ăn hại về nhà, từ nay Đại Hữu sẽ không nhận bà làm bà nội nữa!"

Đại Hữu bị mẹ gi/ật tay, nhổ nước bọt về phía chúng tôi: "Phụt!"

Tôi cúi người xin lỗi họ hàng đến dự tiệc đầy tháng: "Xin lỗi đã làm mọi người mất thời gian. Đợi khi Quyên thoát khỏi khổ ải, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc trăm ngày, nhất định mời mọi người đến."

Họ hàng đều thông cảm, vỗ vai tôi an ủi. Có người xót xa đến phát khóc: "Đưa Quyên và các cháu về nhà trước đã."

Nhìn đoàn người lên xe về, bà mẹ chồng đang lăn lộn dưới đất bỗng bật dậy: "Gọi họ quay lại ngay! Tiệc đã đặt rồi, không có phong bì mừng thì chúng ta lỗ chỏng vó!"

Tôi chẳng thèm đáp, chỉ nhìn Quyên: "Con về với mẹ, tháng ở cữ chưa trọn, mẹ sẽ cùng con làm lại từ đầu. Sau sinh ta cũng phải chăm sóc chu đáo."

Quyên mím ch/ặt môi, giọt lệ lăn dài trên má, như thuở bé nép vào lòng mẹ không nỡ đi học mẫu giáo.

Tôi dìu Quyên ra cửa, nhưng Giang Sơn và mẹ hắn không chịu buông tha.

Bà mẹ chồng chặn ngang: "Hôm nay để các người đi, nhà họ Giang chúng tôi còn mặt mũi nào. Tôi nói thẳng, không ai tệ hại như các người!"

"Quyên đẻ con gái, tôi thấy xui xẻo thật. May là còn đẻ được, phải giữ cho trọn vẹn gia đình."

"Quyên à, con đừng quên lúc mang th/ai đã nghỉ việc. Giờ ôm hai đứa nhỏ, chị dâu nhà ngoại lại hung dữ, li hôn rồi biết đi đâu?"

Không nghe bà ta nhắc đến chuyện li hôn thì thôi, nghe xong tôi gi/ận sôi người.

Thấy họ hàng hai bên đã khéo léo cáo lui, tôi cười lạnh, nhấc ghế trên bàn ném thẳng vào bà mẹ chồng.

"Bà còn dám nhắc chuyện Quyên nghỉ việc!"

"Công việc con bé ổn định, chỉ vì bà không muốn trông Thần Thần, lại gh/ét Quyên ki/ếm nhiều tiền khó bảo, nên mới đến công ty làm lo/ạn."

"Bắt nó phải nghỉ việc khi bụng mang dạ chửa, cái bà già đáng ch*t này! Tôi đ/ập ch*t bà trả th/ù cho con gái và cháu ngoại!"

Mấy năm nghỉ hưu, nhờ thường bế Đại Hữu cùng làm vườn, tay tôi còn lực. Chỉ vài phát, bà mẹ chồng đã nằm lăn dưới đất.

Giang Sơn không nhịn được, lợi dụng thế cao lớn gi/ật lấy chiếc ghế. Quyên ra che chở cho tôi lại bị hắn đẩy ngã vào góc bàn.

Tôi tức đến nghẹt thở: "Con trai! Mẹ và em bị b/ắt n/ạt, con đứng nhìn à?"

Con dâu cười nhạt: "Bà thân với con gái lắm cơ mà? Có tiền không cho con gái thì ai giúp bà?"

Tôi nhìn thẳng vào con trai: "Con cũng nghĩ vậy?"

Con trai tránh ánh mắt tôi: "Mẹ ơi, con có vợ con, có cuộc sống riêng. Làm sao vì mẹ mà để lại tiền án?"

Tôi cười, cười đến rơi nước mắt.

09

Bà mẹ chồng vẫn huênh hoang: "Tôi đã bảo con gái là đồ vô dụng rồi! Đồ già không chịu ch*t, dám đ/á/nh tôi à? Con trai tôi sẽ trị tội các người!"

Tôi với lấy bộ đồ ăn ném thẳng vào bà ta.

Bà ta rên rỉ: "Giang Sơn ơi, đầu mẹ đ/au quá, đưa mẹ đi viện!"

Giang Sơn bế mẹ đi, quay lại quắc mắt: "Hai người đợi đấy! Sẽ có ngày tính sổ!"

Khi bóng Giang Sơn khuất dạng, con trai mới bước tới: "Mẹ già rồi, sao cứ động tay động chân?"

"Tiệc đầy tháng đẹp đẽ, giờ thành thảm họa!"

Con dâu kéo Đại Hữu ngồi xuống: "Đồ ăn ngon thế đã trả tiền rồi, bỏ phí uổng lắm. Nào chồng, món tràng heo anh thích này. Con trai, nem bốn mùa này."

Lúc nãy không dám bênh vực mẹ, giờ lại ung dung ngồi ăn. Tôi hất tung bàn, canh dầu đổ nhào lên đầu họ. Ng/ực tôi nhẹ hẳn: "Ăn đi! Ăn bữa cuối cho no mà ch*t à?"

Con trai mặt đờ ra: "Mẹ! Mẹ nguyền rủa con cái à?"

Tôi cười gằn: "Chúng mày nguyền rủa Tiểu Nhị được, tao học theo không được sao?"

Con trai trợn mắt: "Khác nhau chứ! Tiểu Nhị là người ngoài, con và Đại Hữu là con trai duy nhất của nhà!"

Tốt lắm, bệ/nh sùng bái con trai: "Mày định nói lúc tao ch*t phải nhờ mày khiêng lên núi ch/ôn à?"

Đại Hữu hằn học: "Mẹ cháu bảo bà đưa tiền cho dì, già rồi để dì nuôi. Chúng cháu không thèm khiêng bà!"

Tốt! Rất tốt! Tôi bế Thần Thần, gọi Quyên và Thục Bình lên xe về nhà.

Quyên mắt sưng như trái đào, nhìn tôi rồi nhìn hai đứa cháu gái, gục xuống ghế sô pha khóc nấc.

Thục Bình rút thẻ ngân hàng và hai chiếc vòng vàng đưa cho Quyên.

"Vòng vàng tôi lấy từ giỏ ra. Thẻ này có tám vạn, chị và dì yên tâm dưỡng sức, nuôi con. Thiếu tiền cứ bảo tôi, đừng về cái nhà tồi tệ đó nữa."

Tôi liếc đồng hồ: "Thục Bình, dì nấu mì tạm bữa nhé?"

Thục Bình lắc đầu: "Dự án cháu đang gấp lắm. Có gì cứ gọi cháu nhé!"

Nhìn bóng Thục Bình khuất sau cửa, Quyên thở dài: "Ngày xưa cùng vào công ty với Thục Bình. Giờ cô ấy thành quản lý, còn em thành mẹ hai con..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
3 Lồng Vỡ Chương 26
7 Mất Kiểm Soát Chương 27
9 NHỮNG VỤ ÁN RÚNG ĐỘNG TRUNG QUỐC Chương 6: Truy bắt, tiếng súng vang lên

Mới cập nhật

Xem thêm

HOA VĂN QUỶ DỊ

Chương 31: Bí mật của Hồ Băng Băng
Ta tên là Đường Hạo, ông nội ta tên Đường Vân. Từ nhỏ, ta và ông nội sống nương tựa vào nhau. Cha mẹ ta bỏ nhà đi từ khi ta còn rất nhỏ, rồi chẳng bao giờ quay về nữa. Ông nội ta có một nghề, đó là xăm hình. Ông mở một tiệm xăm ngay trong làng. Theo lý mà nói, ở nông thôn thì chẳng mấy ai xăm hình, nghề này hẳn là chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Ấy vậy mà kỳ lạ thay, tiệm xăm của ông không những khách ra vào tấp nập, mà còn có rất nhiều người từ nơi khác đến tìm ông. Trong làng, ông nội cũng được kính trọng vô cùng, người đến nhờ xăm hình đếm không xuể. Điều khiến ta ghen tị nhất là trong tiệm của ông thường xuyên có đủ kiểu mỹ nhân, xăm hình vừa là kỹ thuật, vừa là phúc lợi. Tiệm của ông được ưa chuộng đến vậy, là vì hình xăm của ông quá thần kỳ — không, có lẽ phải nói là quá tà môn. Đến giờ ta vẫn còn nhớ chuyện ông từng xăm cho vợ ông trưởng thôn — một chuyện kỳ dị đến rợn người. Nói đến trưởng thôn, ông ấy là người giàu nhất làng. Vợ ông thì xinh đẹp, lông mày cong cong, eo nhỏ dáng chuẩn, nước da trắng hồng quyến rũ. Có điều tai họa là: trưởng thôn đã bốn mươi tuổi mà vẫn không có lấy một đứa con.
Huyền Huyễn
Kinh dị
Linh Dị
12
Ánh Trăng Chương 7