……

Tựa đang chế thương.

Mười mong thuộc riêng mình.

04

Lúc vừa tốt nghiệp học.

Anh học kỹ phần mềm, học tế.

Anh muốn ty nghệ.

Còn thi chức ở quê nhà.

Xuất thân nhỏ, chỗ dựa nào.

Mọi xung quanh chế viển vông.

Nhưng khi hướng ánh mắt kỳ vọng dự bỏ việc sắt son, theo Thành.

Năm nghèo khổ nhất, nhận đăng kết hôn.

Mắt ngấn lệ: "Vãn xin lỗi khi khấm khá, muốn gì? đắp cả em."

Lúc đó phim ngôn lãng mạn.

Nhân vật nam chính luôn tỏ đầy cảm dưới bầu trời rực rỡ.

Vì thế, nói với ấy:

"Em muốn riêng Vãn Tinh."

Hôm bật đoạn phim truyền hình.

Châm que tiên.

Thề trọn đời trọn kiếp.

Giờ đây, ty thành lập gần năm.

Màn xa vời ngày xưa, thể dễ hàng trăm lần.

Nhưng ưu tiên riêng giá đô nhân.

Giờ video quay ngày đăng kết hôn.

que tiên, cười ngọt ngào ống kính sao mà ngây thơ nực cười.

Hóa nhau mấy.

Kết cục, thế này mà thôi!

Những dấu hiệu báo tự lừa dối bản thân, muốn tin.

Ở cửa vào vang lên tiếng động.

Hứa rồi.

05

Cơn của ng/uôi ngoai phần nào:

"Vãn đừng nữa không?"

Trong tay phong bì màu hồng.

Đó bằng chứng để tiệm chậm tại Thượng Hải trước.

Lúc đó đòi viết gì thư.

Anh ôm ch/ặt lấy thì thầm bên tai:

"Vãn sau trả lời."

Hơi thở ấm áp, rung tuổi trẻ.

Là kỷ khiến tim đ/ập nhanh mỗi lần nhớ lại.

đó của anh, để thông tin liên lạc của tôi.

Món giờ đây trở thành trò cười.

Tôi phong bì hỏi: "Hứa Xuyên, hôm nay Vãn Tinh hơn không?"

Anh ngẩn người, hơi ngùng: rồi."

Tôi hỏi: cái gì?"

Anh đáp: Vãn Tinh."

Tôi tục: "Ai dĩ Vãn Tinh?"

Anh bực bội: "Tô Vãn sao càng sống càng điệu thế? Vãn hài chưa?"

Tôi lấy phong bì tay anh, lật tờ ngả màu:

"Hứa Xuyên, viết: Hôm nay Vãn Tinh hơn không?

Nhưng sau, hơn. Vì chuyển đó sang khác."

Anh bực bội xoa thái dương:

"Vãn trẻ nữa, đừng phiền phức vậy không?

Anh nói cả đời này vợ duy nhất của anh."

Tôi bức ảnh của Chu.

Giọng trầm nhưng vang lên:

[Chu nhỏ, bây giờ tuổi của thành hiện chưa?

Ngoan nào, cả nhờ vào ánh sáng của em.]

Nghe thấy âm thanh, gi/ật lấy điện thoại:

"Tô Vãn vui không? Thuê theo dõi anh!"

Khi thấy đây bài đăng trên trang cá nhân của vội giải thích:

"Cô đó nói chưa hoa, với tư cách đáp ứng vọng của thôi."

Lời giải của thật nực cười.

"Vậy nên riêng đô? tổng, thật hào phóng quá nhỉ.

Giấy hôn rồi đúng không, vấn đề gì thì đi!"

Thấy thái độ kiên quyết của nhận nghiêm túc.

Anh bực bội xoa trán, giọng đầy lực:

"Vãn đừng nữa không? với tuyệt đối gì vượt quá giới hạn.

Anh thấy giống vụng về, ngốc nghếch, mang khí thế sợ thua.

Màn này, hoàn toàn vì cờ nói đây tuổi, nghĩ tuổi, hoa.

Vì vậy ý với ấy, làm điều này, đang làm tuổi.

Anh nhân kỷ năm, hoành tráng hơn."

Tôi hiểu nổi đàn ông.

Tại sao sự đắp yêu, thể xuất hiện trên nhân.

đang ở bên cạnh mà?

Tôi biết phải trả thế nào.

Chỉ biết ngồi xổm dưới đất, cúi đầu vào người.

Tôi cố kìm tiếng nấc nghẹn.

Cơ thể ngừng r/un r/ẩy.

Hứa ôm sau:

"Vãn thêm niềm tin không?

Chúng váy bao giờ bạc tấm dự chạy của em.

Thực ra, tin vui."

06

Anh nắm lấy bàn tay tôi.

Ngón trỏ xoa xoa chiếc nhẫn cưới.

"Trước khi về, Tự Bạch gọi điện anh, bảo th/ai rồi."

Tôi chuẩn bị th/ai hơn năm.

Nhưng mãi tin vui.

Một tuần bệ/nh viện khám lại.

Bác sĩ bạn chung của Tự Bạch.

Ba bạn học.

Khi Tự Bạch phù rể.

Giờ đây, tin vui này bạn tốt của thông báo.

Nếu lẽ phải đẽ biết bao.

Tôi từ đầu.

Vết nước mắt loang lổ khiến khuôn mặt càng thêm tiều tụy:

"Hứa Xuyên, nói gì?"

Anh nhẹ nhàng giọt lệ khóe mắt tôi:

"Vãn rồi, sắp làm bố rồi."

Tôi nở nụ cười chua chát:

"Bố mẹ, muốn với gia đình. Xuyên, nghĩ muốn không?"

Anh ôm ch/ặt vào lòng:

"Vãn rốt cuộc phải làm sao, cảm thấy em?"

Tôi thoát khỏi tay anh, đầu thẳng:

"Người nói 'đàn ông tiền ở ở đó', đúng không?"

Anh thấy tia vọng:

"Vãn toàn bộ tài sản của đứng tên yên tâm điều gì nữa?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm