Vị nhân vốn luôn cao tại thượng, cứng nhắc nghiêm khắc.
Giờ đây siết ch/ặt mặt mày trắng bệch gi/ận.
Chu trán bầm tím mảng, thểu ngồi trên ghế sofa.
Chu mặt mày tái chắp tay sau lưng đi đi lại.
Hôm là ngày đại hỷ như này.
Phóng viên truyền thông khắp nửa thành nghe tin đồn kéo đến.
Nếu đúng này.
Chuyện vợ khác khiến mang th/ai lộ ra...
Chồng tuy sánh được gia Chu.
Nhưng tài sản, đương nhiên nuốt trôi nổi nỗi nhục này.
Giờ thuê đám định trực tiếp phát sóng tại lễ đòi công lý.
Còn vị này nếu theo đó gây rối, thêm màn ngay tại chỗ. Họ trở thành trò cười khắp thành.
"Giờ lành giờ phải làm đây?"
"Làm sao? Đứa trai hay ho của nuôi làm chuyện thú bằng, còn hỏi làm sao?"
Chu nhân như già đi hai mươi tuổi.
Bà dám cãi lại, "Hàm Chi cô nghĩ chắc hiểu đó."
"Đằng sau biết đâu ai đã đường đi bước thằng khốn này, cố hại nhà ta."
Chu gi/ận cười lạnh: "Đứa trai hay ho của nếu kiềm chế được 'hai lạng thịt' kia, hại được không?"
"Hồi đó đã kia yêu quái d/ị đo/an là họa, c/ắt đ/ứt sạch, nhất định nghe."
"Giờ gây ra đống rắc rối, tỉnh táo chưa?"
Chu dựa vào lời.
Giang Nhu, yêu thấu xươ/ng. việc vỡ lở, lập đi ph/á th/ai.
Lại lóc kể lể rằng dùng video thời yêu đương đe dọa cưỡng ép.
Chu vốn nghĩ là hai bình nguyện, yêu ch*t đi sống lại, nhớ ng/uôi.
Cuối nữ mình yêu t/át cái đ/au điếng.
Tâm trạng gần như sụp đổ hoàn toàn.
Tôi ngồi lặng bên.
Trong lòng nghĩ, nhân tinh ranh.
Thực ra đoán sai.
Chu và Nhu gian th/ai lén sinh đổ cô ta.
Nhưng Nhu gh/en bất mãn, lén gửi lễ kích động tôi.
Mà tìm Nhu.
Chỉ nhờ tìm của Nhu.
Vợ đội mình chiếc mũ như vậy.
Đàn đương nhiên nuốt nổi nỗi nhục. Họ dám đụng.
Vì nhờ đường sáng như thế.
Sau việc thành nhận khoản tiền bịt miệng khổng lồ, tống khứ Nhu.
Còn tôi.
26
Tôi từ ngẩng mắt, nhân.
"Giờ lành đến, nếu trì hoãn thêm, việc càng thu xếp hơn."
"Chi bằng này, đi gặp chuyện ta."
Thực ra đã nghĩ đủ tìm đó hòa.
Nhưng đã liều, cứng đầu, gặp nghe ai.
Lại chuyện nương.
Họ đương nhiên mặt mũi nào mở việc này.
Nhưng giờ chủ động đề lập vui mừng khôn xiết.
Chu ngay lập ngồi thẳng dậy.
Anh xúc động, ngạc nhiên: "Hàm Chi, gi/ận anh?"
Tôi giơ tay, ấn nhẹ đôi đỏ.
"Tất nhiên là nhưng đại cục là quan trọng."
Tôi đứng dậy, nghẹn ngào: "Chỉ là, kiện."
Chu vội nói: "Đứa bé ngoan, cứ chú làm được đáp ứng."
Tôi gật đầu, "Vậy đi thử đã, nếu thành tìm chú nói."
Nửa tiếng sau, quay lại, mí sưng khóc.
"Họ ý dẹp là thương cảnh ngộ em..."
Tôi nghẹn ngào rơi lệ.
Chu nhân vội vàng liên tục an ủi.
Tôi ngừng, xử:
"Chỉ là đòi nhiều."
"Cho họ, họ."
Chu quyết đoán, m/ắng nhiếc Sâm:
"Đều tại mày, đồ s/úc si/nh!"
"Đợi lễ xong, tao tính sổ mày."
Nói ôn tồn "À, Chi, kiện nãy, cứ ra."
Tôi ngẩng và nhân: "Điều kiện của đơn giản."
"Em phối hợp hoàn thành lễ."
"Cũng xin bá thực hiện hứa đây, sau này trên thương trường giúp tay."
"Yên tâm, chú là làm." hào phóng.
"Sau nửa năm, xin chấm dứt qu/an vợ Sâm."
"Về lý do hôn, các vị tùy miễn nhọ em, chấp nhận."
"Với mọi chuyện xảy ra nay, giữ suốt đời, nhưng phải khoản bồi thường."
"Không phải mà riêng Chi."
Chu đứng dậy: "Hàm Chi, là ý gì?"
"Ý rõ ràng."
"Em sẵn lòng giúp vượt qua cơn sóng gió nay, dẹp lễ này viên mãn thúc, ai nấy giữ được diện."
"Nhưng làm, thôi."
"Nếu giờ chúng ký rõ ràng trắng đen."
Chu như lần đầu nhận ra ngây hồi lâu.
Chu ngâm hồi lâu, cuối dài, ý.
"Chuyện này rốt cuộc là chịu thòi, Chi, chú ý."
Chu dài, thểu lắc đầu: "Là phúc."
"Hoặc lẽ phúc phần của ở phía sau."
Tôi mỉm cười, hòn tảng trong lòng như được bỏ hoàn phào nhẹ nhõm.
Cơn sóng gió vừa như gió thoảng vết.
Hôn lễ thúc viên mãn.
Tân đầu cuối nụ cười điềm đạm dịu dàng.
Nhưng trông vẻ luôn thần.
Nhưng dù sao, trong giới.
Đây vẫn là lễ vô hoàn hảo.
27
Sau hôn, và dọn nhà riêng.
Nhưng chúng sống riêng đêm hôn.
Thực ra đầu.
Chu từng nghĩ cải thiện qu/an vợ tôi.
Anh đối xử thật chu đáo hơn nhiều.
Nhưng sau vài lần gặp phải bức lạnh.
Anh dường như bỏ ý định đó.
Còn ngày đó.
Lục Đình Hiêu đã dự lễ.
Sau đó gặp ấy nữa.