Đợi đến khi vết thương của ta khá hơn, hắn nói muốn đưa ta về kinh.
Ta cự tuyệt.
"Ta muốn đến Yên quốc." Ta nhìn hắn: "Trần quốc hiện thế lực suy yếu, dù Đông Man sắp nội lo/ạn, nhưng hai nước giao chiến, Trần quốc cũng không có cơ thắng. Chúng ta phải tìm ki/ếm minh hữu."
"Yên quốc tiếp giáp với Trần quốc và Đông Man. Nếu Trần quốc bị diệt, Đông Man thế lớn, kế tiếp sẽ là Yên quốc. Họ không thể đứng nhìn."
Củ Chi Diễn nhìn ta: "Công chúa muốn mượn binh?"
"Đúng."
"Ta sẽ đem tình hình Đông Man hiện tại đến đó, Quốc chủ Yên quốc không thể không động lòng. Thay vì tam quốc chia ba, hai nước phân đình kháng lễ chẳng phải tốt hơn? Huống chi cô ta của ta là Tĩnh phi Yên quốc, cũng sẽ giúp ta." Ta nắm ch/ặt tay áo hắn: "Củ Chi Diễn, người đưa ta đến Yên quốc."
Củ Chi Diễn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu.
Ta sốt ruột, khẽ lay tay áo hắn.
Hắn ngẩng lên: "Công chúa đã quyết?"
"Đã quyết."
Lời vừa dứt, Củ Chi Diễn đặt hai tay ôm eo ta, nhẹ nhàng nâng ta lên ngựa.
Vừa ngồi vững, hắn phi thân lên ngựa, ngồi sau lưng ta.
Quay đầu ngựa, thẳng hướng Yên quốc phóng đi.
Tim ta đ/ập như trống dồn: "Người tin ta đến vậy sao?"
"Công chúa giữ bí mật cho thần, chính là c/ứu mạng thần." Giọng hắn thoảng bên tai: "Ân c/ứu mạng, thần..."
Ta thì thào: "Lấy thân báo đáp chăng?"
Củ Chi Diễn giọng đ/ứt quãng.
Đang định chuộc lỗi, nghe hắn hỏi: "Nếu lấy thân báo đáp, công chúa có nhận?"
Không muốn thua thế, ta ngẩng cao cổ: "Nhận, sao lại không."
Nghe tiếng hắn cười, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Củ Chi Diễn vung roj ngựa, phi nước đại.
Môi hắn khẽ chạm vành tai ta, không biết hữu ý hay vô tình: "Vậy mong công chúa đừng thất tín."
15
Đông Man, Yên quốc, Trần quốc, tam quốc tranh hùng suốt một năm tròn.
Yên - Trần liên thủ, thêm nội lo/ạn Đông Man, chiến trường thất bại liên tiếp.
Tin thắng trận lại truyền đến, nghe nói Tứ hoàng tử Đông Man Lê Huân bị tướng Trần quốc b/ắn hạ ngựa, quân Đông Man mất chủ tướng, tán lo/ạn bỏ chạy.
Tứ hoàng tử tử trận, Đông Man càng hỗn lo/ạn.
Không còn sức chống đỡ, vội xin hàng giảng hòa.
Phụ hoàng vỗ tay tán thưởng, mở yến tiệc luận công ban thưởng.
...
Phủ công chúa.
Ta cắn lên vai Củ Chi Diễn: "Ra ngoài đi."
"Chờ thêm chút nữa." Củ Chi Diễn ôm ta, tay nhẹ vỗ về sau lưng.
Hắn cúi nhìn đường nét mặt ta, in một nụ hôn lên môi.
Môi dưới ta bị hút nhẹ, nghe tiếng hắn thở dài khoan khoái.
Màn the ngừng lay động, hắn ôm ta từ phía sau.
Ta hỏi: "Yến tiệc ngày mai, người muốn ban thưởng gì?"
"Không cần." Hắn úp mặt vào cổ ta: "Phần thưởng lớn nhất, công chúa đã ban rồi."
Ta xoa cánh tay hắn: "Người không muốn trở về làm chính mình sao?"
"Công chúa muốn thế?"
"Ta biết, dù người là ai, ta đều chỉ yêu người." Ta xoay người, tay vẽ đường nét mặt hắn: "Chỉ là, ta cảm thấy, hẳn người muốn lắm."
Củ Chi Diễn mở mắt, chăm chú nhìn ta.
Rồi cúi đầu hôn khẽ lên môi.
Cử chỉ trân trọng như nâng vật báu.
Hắn lắc đầu: "Thần muốn, nhưng muốn hơn cả là cái tên Củ Chi Diễn được lưu danh."
"Còn tên thật của thần, chỉ cần công chúa nhớ là đủ."
Ta nâng mặt hắn, mũi khẽ cọ mũi hắn.
"Ta nhớ rồi."
"... A Hoán."
14 Bí mật của Củ Chi Diễn
Củ Chi Diễn vốn không phải tên này, hắn tên Củ Chi Hoán.
Hắn có người anh sinh đôi tên Củ Chi Diễn.
Năm xưa nhà nghèo, tình cờ được võ sư phó chỉ dẫn, bộc lộ thiên phú võ thuật phi thường.
Võ sư tìm đến nhà, muốn cha mẹ cho hắn đi học võ.
Nhưng nhà quá nghèo, không đủ tiền đóng học.
Đành từ chối.
Võ sư tiếc hạt minh châu vùi trong bụi, đến thuyết phục hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần võ sư đi, Củ Chi Hoán lại ra sườn đồi ngồi một mình.
Củ Chi Diễn luôn tìm thấy hắn.
Một lần tìm đến, anh vui mừng giơ túi tiền lên: "A Hoán, xem này, bạc nè!"
Túi tiền tinh xảo đầy ắp, Củ Chi Hoán sửng sốt.
"Anh ki/ếm đâu ra?"
Củ Chi Diễn ngồi xuống: "Hôm nay ra phố b/án rau, gặp một vị quý nhân. Người ấy thơm phức, nói năng ôn hòa, m/ua hết rau lại cho thêm bạc. Thấy ngại, anh tặng người một con dế. Quý nhân vui lắm, bảo đấu cho xem..."
Anh huyên thuyên kể xong, đưa bạc cho em: "A Hoán, em cầm đi học võ. Sau này thành võ sư mở võ đường, anh làm quản sự cho em."
Củ Chi Hoán ngẩn ngơ nhìn anh.
Sinh đôi nhưng tính cách khác biệt.
Củ Chi Diễn tính tình ôn hòa, cha mẹ yêu quý, trẻ con trong làng đều thích chơi cùng.
Củ Chi Hoán lạnh lùng, ít cười, ít bạn.
Bạn duy nhất chính là anh trai.
Nhưng số bạc chưa kịp đưa đến võ đường, Củ Chi Diễn đã gặp nạn.
Hôm đó Củ Chi Hoán về nhà, thấy cha ngồi thờ thẫn trước cửa. Trong nhà vang tiếng mẹ gào thét.
Cha thấy hắn, đứng phắt dậy t/át một cái.
"Tại mày cả!"
"Mày hại anh mày!"
Mẹ chạy ra kéo áo hắn, móng tay cắm vào cánh tay: "Anh mày bị bắt rồi! Người ta ném túi bạc bảo đưa nó vào cung hưởng phúc! Nhưng đó nào phải phúc? Họ muốn biến nó thành thái giám!"
"Nếu không vì ki/ếm bạc, nó đâu đến nỗi tìm bọn hoạn quan..."
"Nói, có phải mày xui nó đi không?!"
Củ Chi Hoán đờ đẫn nhìn họ.
Tỉnh táo lại, hắn gi/ật tay mẹ, chạy như bay về thành.
Trên đường, nghe thiên hạ bàn tán:
"Lại có một lũ tiểu thái giám nhập cung rồi."
"Sống sót qua nghiệt thủ tịnh thân, chắc chỉ một phần mười."
"Có đứa khóc lóc đòi về, bị Hầu công công t/át rơi răng. Đã nhận bạc thì đâu có thể hối h/ận?"