Tôi quay về ăn cơm xong thì cảnh sát lại tới. Bà Lý Huệ nhà 501 vừa thấy tôi liền túm lấy tay tôi: "Con đĩ này! Mày vứt hết giày và kệ giày của nhà tao đúng không?!"
Họ đúng là nóng m/áu thật, cả buổi sáng mới phát hiện đồ đạc để trước cửa nhà tôi đã biến mất. Tôi ngây ngô nhún vai: "Đừng vu oan cho người ta chứ."
"Không phải mày thì còn ai? Các anh cảnh sát ơi, đúng là con này ăn tr/ộm đồ của chúng tôi! Kệ giày, giày dép và chậu hoa để trước cửa nhà nó đều biến mất hết rồi!"
Cảnh sát đành chịu: "Sao các chị lại để đồ trước cửa nhà người ta?"
"Nhà chúng tôi chật lắm, đông người. Nhà nó chỉ có một mình, là hàng xóm với nhau, để chút đồ trước cửa có sao?"
Cảnh sát phì cười, quay hỏi tôi: "Cô có vứt đồ của họ không?"
"Dạ không ạ."
Bà Lý Huệ đ/ập đùi: "Chắc chắn là nó! Không phải nó thì còn ai! Các anh kiểm tra camera đi! Nhà nó có camera mà! Coi phát là ra ngay!"
Cảnh sát giải thích: "Chúng tôi có thể xem camera, nhưng nếu cô Tạ không đồng ý thì không được tự ý xem camera riêng của nhà cô ấy."
Hỏi tôi: "Cô Tạ có đồng ý cho chúng tôi kiểm tra camera không?"
Tôi đáp: "Đương nhiên!"
Mọi người ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười nói thêm: "Đương nhiên là không đồng ý rồi. Camera nhà tôi sao phải cho các anh xem?"
Cảnh sát nói với nhà 501: "Bên kia không đồng ý, chúng tôi không thể ép. Các chị có bằng chứng nào khác không?"
Nhà 501 tức tối nhưng đành chịu. Họ yêu cầu tra camera an ninh của tòa nhà. Camera ghi lại hình ảnh một người mặc đồ bảo hộ kín mít mang hai bao tải lớn vứt vào đống rác xây dựng. Nhưng không thể nhận diện được mặt. Sau khi vứt xong, người này cũng không quay lại nữa.