So với lần trước, hắn già đi trông thấy, tóc rụng hết sạch, lưng c/òng hơn cả lưng tôm, nào giống người đang độ tráng niên, nói hắn bảy tám mươi tuổi cũng có người tin. Đặc biệt là cái bụng hắn, to hơn cả bụng bầu mười tháng, khiến người ta có cảm giác như sắp n/ổ tung bất cứ lúc nào. Hắn thoi thóp thở, được khiêng ra ngoài, nước mắt lưng tròng khẩn khoản c/ầu x/in mẹ tôi c/ứu mạng, hắn sẵn sàng trả mọi giá.
"Biết trước thế này, sao còn dám làm chuyện đó?"
Mẹ tôi thở dài bảo hắn vô phương c/ứu chữa, bởi trên người hắn giờ đây đã đeo thêm ba mạng người nữa, cái lưng c/òng kia chính là do oan h/ồn của năm người kia đ/è g/ãy. Vương Kim Quý cả đời ki/ếm tiền bất chính cuối cùng cũng ch*t thảm, xưởng đen của hắn bị tố giác, nhiều kẻ bảo kê cũng nhận án ph/ạt thích đáng.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoáng cái tôi đã mười lăm tuổi. Năm đó, Tiết B/án Tiên sau bao năm phiêu bạt lại trở về làng. Lão ta tự cho mình học được chút bản lĩnh nên lại bắt đầu l/ừa đ/ảo khắp nơi, nhưng có mẹ tôi ở đây, chẳng ai thèm tin vào cái danh xưng "đại tiên" quá đát ấy nữa.
Tiết B/án Tiên tìm đến mẹ tôi đề nghị hợp tác nhưng bị cự tuyệt thẳng thừng. Hắn sinh lòng h/ận th/ù, tuyên bố sẽ công khai đấu pháp, kẻ thua cuộc phải vĩnh viễn rời khỏi làng. Ban đầu mẹ tôi chẳng thèm để tâm, nhưng hắn nhiều lần quấy rối khiến bà bực mình ra tay dạy cho bài học. Những chiêu trò hoa mỹ của Tiết B/án Tiên chẳng ăn thua gì trước mẹ tôi. Bà dùng uy lực như sấm sét phá tan thuật pháp của hắn, khiến hắn bẽ mặt trước đám đông, trở thành trò cười cho cả làng.
Mất hết thể diện, Tiết B/án Tiên dắt theo một đám du đãng đến s/ỉ nh/ục mẹ tôi. Mẹ tôi dù mạnh mấy cũng khó địch nổi quân đông, không thể chống lại lũ cặn bã xã hội này. Bà nghiến răng thả đ/ộc trùng ra cắn cho bọn chúng khóc thét tháo chạy.
"Đừng động! Tao gi*t thằng nhóc này!"
Một gã đô con có hình xăm bò cạp túm lấy tôi, dí d/ao vào cổ họng để đe dọa. Mẹ tôi lập tức đứng im, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng: "Thả con trai ta ra, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng ch*t!"
"Thả nó được, nhưng mày phải cởi đồ ra!" Gã xăm trổ cười nhếch mép đầy d/âm ý. Nhìn vết m/áu trên cổ tôi, mẹ tôi không chút do dự cởi áo ngoài. Bao năm qua dù đông hạ bà luôn mặc áo dài tay. Khi lớp áo ngoài được cởi bỏ, đôi cánh tay xám xịt lộ ra, da chi chít những vết tử ban đen đủ kích cỡ, trông vừa dị dạng vừa m/a quái.
"Yêu quái... yêu quái!"
Gã xăm trổ khiếp vía, mặt mũi biến sắc. Nhân lúc hắn mất cảnh giác, mẹ tôi búng viên đ/á nhỏ trúng ngay hốc mắt. Gã đàn ông mất một mắt gào thét, chưa kịp hoàn h/ồn đã bị mẹ tôi túm lấy cánh tay lực lưỡng bẻ g/ãy răng rắc. Tôi chưa từng thấy mẹ nổi gi/ận dữ dội như vậy. Bọn du đãng chưa bao giờ thấy người đàn bà q/uỷ dị thế này, đứa nào đứa nấy chuồn thẳng.
"Mẹ ơi, trên người mẹ..."
Nhìn những vết tử ban trên da mẹ, tôi hoảng hốt lùi lại như tôm luộc, không dám để bà đến gần.
"Vết bầm do ngã đó thôi." Mẹ tôi buông lời giải thích qua quýt, bất kể tôi có tin hay không, bà kéo phắt tôi lại bôi th/uốc lên cổ.
Chưa hết sóng gió, Tiết B/án Tiên nghe tin mẹ tôi có tử ban liền đi khắp làng phao tin đồn bà là cương thi, là yêu nhân, còn đổ lỗi trận lũ quét gần đây cho bà, nói rằng nếu không trừ khử bà ắt còn đại họa. Dân làng nghe gió là mưa, bị Tiết B/án Tiên xúi giục kéo đến vây kín nhà tôi.
"Tiết tiên sinh nói trên người bà có tử ban. Bà Lê không phải chúng tôi không tin bà, nhưng nếu tiện thì cho mọi người xem qua một chút. Nếu là tin đồn sai sự thật, chúng tôi sẽ xin lỗi bà chu đáo."
Dân làng mặt ngoài tỏ ra lịch sự nhưng thực chất đang ép buộc. "Trên người ta có gì không liên quan đến các ngươi. Nếu ta không chịu, các ngươi làm được gì?" Mẹ tôi đứng che chắn phía sau tôi, không chút nao núng.
"Mấy năm nay bà có đủ thứ biểu hiện khác người, không ưa nắng, trời nắng cũng ô dù, mà năm nay bà đã ba mươi lăm sáu tuổi rồi phải không? Nhìn vẫn y như hơn chục năm trước, không phải yêu quái thì là cương thi!" Tiết B/án Tiên - kẻ vốn đã ganh gh/ét mẹ tôi - gào lên như chó đi/ên. Nhưng lời hắn nói cũng có phần đúng. Ngày ngày ở bên mẹ nên tôi không cảm nhận rõ lắm, giờ nghĩ kỹ lại thì dường như bà vẫn giữ nguyên dáng vẻ này, mặt không một nếp nhăn, đứng cạnh tôi không giống mẹ con mà như chị em.
10.
Cả đời mẹ tôi lạnh lùng kiêu hãnh, chưa từng tỏ ra yếu mềm trước ai. Bà không cởi đồ tự chứng minh thanh bạch, thậm chí chẳng buồn xắn tay áo lên. Ánh mắt sắc lạnh như d/ao quét qua đám đông: "Lê Linh này là người hay yêu không cần các người chỉ trỏ. Ta sẽ rời làng, từ nay về sau không dính dáng gì tới các ngươi nữa."
"Lộ nguyên hình rồi muốn chạy trốn hả? Dễ thế à!" Tiết B/án Tiên vẫn không buông tha: "Mấy năm nay bà ki/ếm không ít tiền từ bà con làng xóm đúng không? Giao tiền ra thì chúng tôi tha cho, không thì hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo trừng trị yêu phụ như bà!"
Dân làng đúng kiểu gió chiều nào che chiều ấy, nghe nói có tiền chia liền hăng hái nhập hội công kích. Chỉ vài nhà từng được mẹ tôi c/ứu giúp không hùa theo, họ chọn đứng xem cho vui.
"Mọi người còn có lương tâm không? Mẹ tôi chưa từng hại ai, chỉ c/ứu người thôi, các người có tư cách gì chỉ trỏ?!"
"Mẹ tôi không phải yêu nhân, chính các người mới là! Tôi coi ai dám động vào bà ấy!"
Tôi tức đi/ên người, chạy vào bếp lấy con d/ao phay ra đứng chắn trước mặt mẹ.
"Hoan nhi..."
Mẹ tôi xúc động, mắt đỏ hoe. "Xử cái thằng yêu tinh nhỏ này trước!" Tiết B/án Tiên cầm cây gậy định xông tới đ/á/nh tôi. Vừa bước được hai bước, hắn bỗng hét lên quái dị, gi/ật giật như lên cơn động kinh rồi sùi bọt mép ngã lăn ra co gi/ật.