“Chị dâu, uống nhanh đi em còn mang bát về cho má nữa.” Hai chị em ăn ý đối đáp, tôi biết mình không thể trốn được nên đành cầm lấy bát ngửa cổ uống ừng ực.
“Cái gì mà khó uống thế?” Uống xong, tôi lau mép hỏi.
Hai chị em nhìn nhau, Na Na cười khằng khặc: “Canh an thần đặc sản làng em đấy. Má chuẩn bị riêng cho chị đấy.”
Cô ta vui vẻ cầm bát, chúc tôi ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Na Ga cũng xoa đầu tôi: “Tối nay phải chuẩn bị nhiều đồ tế lễ lắm. Vãn Vãn, chị ngủ trước đi, em đi lo việc đây.”
Nói xong, hắn bước đi nhanh chóng. Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa cạch một cái.
Đợi hắn đi khuất, tôi vội lấy túi ni lông ra, móc họng nôn thốc nôn tháo thứ vừa uống vào. Không biết có phải vì đông đặc lâu ngày không, khi uống tôi còn cảm thấy có cục m/áu đông.
Buồn nôn đến chóng mặt, lòng dạ cứ nôn nao không yên. Cửa đã bị Na Ga khóa trái, tôi không thể thoát ra được.
Tôi vội mở điện thoại, tài khoản blogger kia vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi. Nhưng tôi thấy bình luận mới nhất dưới bài đăng của cô ta: “Vừa cho vật h/iến t/ế uống m/áu h/iến t/ế xong. Giờ chỉ cần mài d/ao sắc, đợi giờ lành là bắt đầu nghi lễ.”
Đúng lúc đó, tiếng mài d/ao loảng xoảng vang lên từ sân.
3
Tiếng mài d/ao chói tai đến gh/ê người, mỗi nhát như lưỡi d/ao sắc cứa thẳng vào tim. Tôi vội chạy đến bên cửa sổ, thấy bốn bóng người ngồi thành hàng trong sân, tay cầm d/ao thái mài đi mài lại một cách vô h/ồn.
Một trong số đó chính là Na Ga. Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, toàn thân như bị điện gi/ật.
Tại sao phải mài d/ao? Có phải thật sự định... gi*t tôi? Rồi l/ột da sống làm tranh thangka da người dâng lên thần núi?
Đang mải suy nghĩ, Na Ga bỗng quay đầu nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi hoảng hốt ngồi thụp xuống.
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi thở gấp từng hồi. Suýt chút nữa thì bị phát hiện.
Tôi lại mở điện thoại, blogger vẫn chưa trả lời. Kể từ khi cô ta bình luận về việc mài d/ao, không thấy động tĩnh gì thêm.
Tôi chắc chắn đây là tài khoản của Na Na.
Cả nhà họ mài d/ao là để chuẩn bị gi*t tôi. Tôi chính là vật tế thần.
Mạng người chỉ có một, tôi không dám liều nữa. Phải nhanh chóng thoát khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.
Nhà Na Ga nằm sâu trong núi của người Miêu ở Tây Nam Quý Châu, cách xa phố thị, là một ngôi làng cổ lạc hậu. Sau nhà có mấy cây đại thụ.
Phòng tôi ở tầng ba, chỉ cần mở cửa sổ phía bên kia nhảy lên cây là có thể thử trốn thoát.
Tình thế cấp bách, tôi vội đeo ba lô mang theo đồ dùng thiết yếu: đèn pin nhỏ, điện thoại, sạc dự phòng và con d/ao gọt trái cây trên bàn, chỉ dài hơn ngón tay chút đỉnh.
Mở cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh trăng trắng bệch chiếu xuống. Tầm nhìn rất thấp, chỉ thấy được đường nét mờ nhạt của cây cối.
Nghiến răng, tôi ngồi xổm trên bệ cửa rồi đột ngột phóng người về phía trước, ôm ch/ặt lấy thân cây.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức trườn người xuống theo thân cây.
Chân vừa chạm đất, tôi đã phóng về phía núi sau.
Trên lầu có tiếng hét vang: “Mất tích rồi!”
Nghe thấy thanh âm đó, tôi càng hoảng lo/ạn, nghiến răng chạy thẳng một mạch.
Không lâu sau, tiếng bước chân hỗn lo/ạn vang lên phía sau. Cả nhà Na Ga quen thuộc với núi sau hơn tôi cả trăm lần.
Tôi như con th/iêu thân lao vào rừng, phương hướng không phân biệt nổi, chỉ biết dựa vào cảm giác mà chạy.
Tiếng bước chân đuổi sát sau lưng, tôi rảo bước nhanh hơn thì một bóng đen từ đâu phóng tới, hất tôi ngã vật xuống đất.
Tôi ngửa người ra sau, ngồi phịch xuống đất. Ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến lông tôi dựng đứng.
Dưới ánh trăng, những thân cây phía trước treo lủng lẳng vô số tử thi.
Có thể tưởng tượng được không, giữa rừng khuya, hàng trăm x/á/c ch*t lơ lửng trên cây. Cảm giác đó nghẹt thở và k/inh h/oàng đến mức nào. Tôi bịt ch/ặt miệng, cắn ch/ặt đầu lưỡi để kìm tiếng thét.
Tiếng bước chân phía sau như lời thúc mạng, càng lúc càng gần.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, đôi chân như đổ bê tông, không nhúc nhích nổi.
Tôi đành chống tay ra sau lưng lùi từng chút, nhưng lưng lại chạm phải một đôi chân.
Ngước nhìn lên, khuôn mặt âm lãnh của Na Ga hiện ra.
Hắn nhe một nụ cười q/uỷ dị, hai tay xoa đầu tôi: “Vãn Vãn, em hư quá đấy. Sao lại bỏ chạy?”
【Đoạn này là nội dung trả phí】
4
“Đồ sát nhân!” Tôi hét lên, tay trái vốc một nắm cát bụi ném thẳng vào mặt hắn.
Đồng thời, tay phải cầm con d/ao trái cây đ/âm mạnh vào bắp chân hắn.
Na Ga thét lên đ/au đớn, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tôi dồn hết sức đứng dậy, tiếp tục chạy.
“Khu rừng này là nơi vứt x/á/c ch*t, em không thoát được đâu.” Giọng Na Ga lạnh lùng vang lên phía sau.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tập trung về phía mình, chắc là người nhà hắn nghe động chạy tới.
Đôi khi người sống còn đ/áng s/ợ hơn cả m/a.
Để sống sót, tôi liều mình lao vào khu rừng treo lủng lẳng hàng trăm tử thi. Những th* th/ể này đã hóa thành bộ xươ/ng trắng.
Tôi len lỏi giữa đám xươ/ng khô, những bộ xươ/ng bị tôi va phải đ/ập vào nhau lách cách như tiếng chuông gió.
Âm thanh xươ/ng va đ/ập trong trẻo ấy tựa hồi chuông báo tử vang lên từ địa ngục.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần. Thấy một tảng đ/á nhỏ bên đường, tôi co rúm người nép vào.